Min menu

Pages

Chỉ đ:ịnh th:uê xe ô:m 2 triệu để "d:ằn m:ặt" người y:êu cũ trong đám cưới, nhưng c:ái k:ết lại rẽ s:ang hướng k:hó t:in…

 Vừa mở túi xách ra, tôi đã thấy chiếc thiệp cưới đỏ rực nằm chễm chệ bên trong, như một lời nhắc nhở khéo léo rằng quá khứ không bao giờ chịu ngủ yên. Là thiệp cưới của Hưng – người cũ của tôi. Một cái tên giờ nghe qua đã không còn gợi lên cảm giác đau đớn, nhưng vẫn đủ để khiến tim tôi lặng đi vài nhịp. Chúng tôi chia tay đã hơn một năm, không ồn ào, không níu kéo, chỉ là cảm thấy mệt mỏi rồi rẽ lối.

Hưng từng là người tôi yêu bằng tất cả sự chân thành. Nhưng anh ấy mãi chẳng chịu lớn. Chỗ làm nào cũng chỉ vài tháng là nghỉ, viện đủ lý do – từ cấp trên khắt khe đến môi trường không phù hợp. Tôi đã từng dịu dàng khuyên nhủ, rồi trở nên gay gắt hơn mỗi lần thất vọng.

– Ai cũng phải trải qua khó khăn. Không có con đường nào trải đầy hoa hồng cả. Anh đã gần ba mươi rồi, còn định chạy trốn đến bao giờ?

Anh chỉ im lặng, rồi vài ngày sau lại nói sẽ nghỉ chỗ hiện tại. Tôi mỏi mệt, chán nản, cảm giác như đang chèo thuyền một mình giữa biển lớn. Chia tay là giải thoát. Tôi không muốn đặt cược cả đời mình vào một người đàn ông cứ mãi mộng mơ nhưng không chịu hành động.

Hôm đó, Hưng nói một câu khiến tôi chẳng thể quên:

– Em bỏ anh vì anh nghèo, vì anh không có chí tiến thủ, phải không? Mong em sớm tìm được người hơn anh.

Chúng tôi vẫn giữ quan hệ bạn bè xã giao – phần vì cùng nhóm bạn cấp ba, phần vì không còn oán hận gì nhau. Hưng vẫn thường nhắn tin hỏi han, đôi lúc còn chọc ghẹo vu vơ. Tôi thì vẫn độc thân, sau hơn một năm vẫn chưa tìm được ai có thể khiến mình rung động trở lại.

Mấy hôm trước, Hưng đến công ty tôi để mời thiệp:

– Em phải đi nhé. Anh mời trước cả tháng rồi. Hôm đó mà không thấy em thì đừng trách!

Tôi cười nhẹ nhận lời, ngoài miệng thì gật gù, trong đầu thì đầy toan tính: “Không thể đi một mình được! Nhất định phải có ai đó đi cùng để giữ thể diện.” Vấn đề là Hưng biết mặt gần hết đám bạn thân của tôi, đồng nghiệp nam thì chẳng ai phù hợp. Tôi vò đầu bứt tai, cảm giác như bị đẩy vào thế bí.

Cứ tưởng rắc rối chỉ dừng ở đó, nào ngờ hôm nay về gần tới nhà thì xe tôi bỗng lăn đùng ra chết máy. Dắt bộ gần nửa cây số, mồ hôi nhễ nhại mới tới tiệm sửa xe gần nhà. Thợ bảo phải đến trưa mai mới sửa xong. Mệt mỏi chưa dừng ở đó, vừa vào nhà lại nhớ ra mình để quên tập tài liệu quan trọng ở công ty – thứ mà sáng mai sếp cần kiểm tra gấp.

Không còn bản mềm, taxi thì không được chạy vào khu tôi đang ở. Tôi định bụng sẽ đi bộ ra đầu đường bắt xe thì vô tình nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác cũ đang ngồi lặng thinh trên chiếc xe máy tàn tàn, mắt nhìn xa xăm. Tôi chợt nghĩ: “Hay là…?”

– Anh ơi, chở em lên công ty chút được không? Em trả anh 50 nghìn, bình thường chỉ 30 thôi nhưng em đang vội.

Người đàn ông ngước lên nhìn tôi, ánh mắt ngạc nhiên lẫn thích thú:

– Được thôi. Lên xe đi.



Trên đường đi, anh nói tên mình là Thành, hơn tôi bốn tuổi, từng làm nhiều nghề, hiện giờ chạy xe ôm tự do. Giọng anh trầm, nói chuyện có duyên, khiến tôi cảm thấy an tâm lạ kỳ.

Khi tới nơi, tôi rút ví ra định trả tiền thì anh cười:

– Em lên nhanh rồi về luôn, anh chờ được mà. Đường tối, phụ nữ đi một mình nguy hiểm.

Tôi ngập ngừng rồi gật đầu. Lúc về đến nhà, tôi đưa anh 100 nghìn nhưng anh chỉ nhận 50:

– Thôi, lấy đúng giá thôi em. Đàn ông con trai mà chèn ép phụ nữ thì còn gì là đàn ông?

Tôi chợt bật cười. Lâu lắm rồi mới có người nói với tôi câu nhẹ nhàng đến vậy. Trong lòng tôi bỗng dấy lên một ý nghĩ điên rồ. Một kế hoạch liều lĩnh bắt đầu hình thành.

Sáng hôm sau, tôi gọi cho anh Thành. Xe chưa sửa xong nên tôi viện cớ nhờ anh chở đi làm, nhưng thực chất là muốn thử thăm dò anh thêm.

Chúng tôi ăn sáng cùng nhau ở quán ven đường. Khi cà phê vừa được mang ra, tôi lấy hết can đảm:

– Em có chuyện muốn nhờ anh giúp. Em sắp phải đi đám cưới người yêu cũ. Anh ấy sắp cưới, mà em thì vẫn một mình. Em không muốn anh ta nghĩ em thua cuộc. Anh có thể… đóng giả bạn trai em hôm đó không? Em sẽ trả anh 2 triệu, lo cả quần áo cho anh luôn.

Tôi nghĩ anh sẽ từ chối, hoặc ít nhất là chần chừ. Nhưng không. Anh chỉ bật cười:

– Vai diễn nhẹ nhàng, cát-sê hậu hĩnh, lại còn được đi cùng một cô gái xinh đẹp. Tại sao anh phải từ chối? Còn quần áo thì em khỏi lo, anh tự xử được.

Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Anh này… tự tin hơn vẻ ngoài của mình rất nhiều.

Đến ngày cưới, tôi đang đứng đợi thì một chiếc xe ô tô trắng bóng bảy dừng lại trước mặt tôi. Thành bước xuống – bảnh bao đến ngỡ ngàng trong bộ vest lịch lãm, tóc chải gọn gàng, mùi nước hoa nhè nhẹ khiến tim tôi bất giác lỡ một nhịp.

– Lên xe đi em. Chúng ta phải diễn cho tròn vai chứ!

– Xe… xe mượn ai vậy?

– À… bạn anh. Cũng hay giúp anh mấy chuyện kiểu này.

Chúng tôi bước vào trung tâm tiệc cưới. Cái nhìn đầu tiên của Hưng khi thấy tôi khoác tay Thành – là sự kinh ngạc lẫn bất ngờ. Anh bối rối bước lại gần:

– Anh Thành! Không ngờ lại là anh! Trái đất tròn thật. Em Ngân, em giỏi thật đấy.

Tôi cười nhẹ, không đáp. Thành chỉ nhẹ nhàng kéo tay tôi đi vào trong. Nhưng câu nói của Hưng cứ quanh quẩn trong đầu tôi. “Anh Thành”? Hai người quen nhau?

Bàn tiệc hôm đó có vài đồng nghiệp của Hưng. Vừa thấy Thành, một người đàn ông đứng dậy, cười hớn hở:

– Giám đốc Thành! Không ngờ lại gặp anh ở đây. Hôm nay đi cùng bạn gái à? Xinh quá!

Tôi chết lặng. Mắt tôi vô thức nhìn sang Thành. Anh chỉ cười nhẹ, không nói gì. Tôi cố giữ bình tĩnh đến hết buổi, nhưng trong lòng như có bão.

Khi ra xe, tôi không thể nhịn được nữa:

– Rốt cuộc, anh là ai?

Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt đầy bình thản:

– Nếu em vẫn giữ cảm tình với anh như hôm đầu tiên gặp gỡ… em cho anh một cơ hội nhé. Còn anh là ai, từ từ rồi em sẽ biết.

Mọi chuyện sau đó vỡ lẽ dần dần. Thành chính là Giám đốc một công ty truyền thông nổi tiếng, có mặt ở khắp các sự kiện lớn nhỏ. Hôm đó, xe anh mang đi bảo dưỡng, anh mượn xe tài xế để tiện đi lại vài việc. Gặp tôi trong tình huống éo le, anh bỗng nảy ra trò đùa nhỏ – xem tôi phản ứng thế nào. Nhưng không ngờ, tôi lại chủ động kéo anh vào “vở kịch”.

– Anh định tỏ tình kiểu gì đó, chứ không ngờ em lại nhanh đến vậy! – anh cười, còn tôi thì đỏ mặt.

Càng tiếp xúc, tôi càng nhận ra – Thành không chỉ ấm áp mà còn thông minh, khiêm nhường và chân thành. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Tôi không còn quan tâm đến Hưng hay quá khứ. Tôi chỉ biết rằng, duyên số là thứ không thể đoán trước, và đôi khi, người ta tìm thấy tình yêu ngay trong một khoảnh khắc lỡ làng nhất.