Min menu

Pages

Chàng trai đi làm xa, tháng nào cũng gửi t/iền về cho mẹ. Ngày trở về, anh c/hết l/ặng khi thấy mẹ sống k/hổ s/ở, trong khi anh chị lại…

 



Chiếc xe khách cũ kỹ rẽ vào con đường làng bụi mù, Dũng ngồi sát cửa sổ, tay siết lấy quai balo, lòng thắt lại như có ai bóp nghẹt. Bốn năm nơi xứ người, anh sống bằng những bữa cơm chan nước mắt, từng đêm ròng làm thêm đến rã rời. Trong khoảnh khắc mệt nhoài nhất, hình ảnh mẹ gầy gò trong gian bếp cũ luôn hiện về, nâng anh dậy. Anh đã mơ không biết bao lần được về nhà, ôm lấy mẹ, nói một lời cảm ơn.

Xe dừng lại ở đầu xóm. Dũng bước xuống, kéo theo chiếc vali cũ kỹ đã sờn quai, bánh xe kêu cọt kẹt. Con đường làng vẫn bụi đỏ như năm nào, mùi rơm khô thoảng trong gió. Ngôi nhà nhỏ mái ngói bạc màu quen thuộc kia vẫn đứng lặng giữa vườn bưởi xanh um. Nhưng cạnh đó, một căn nhà hai tầng mới toanh hiện ra, tường vàng nhạt, cửa kính sáng loáng phản chiếu ánh nắng cuối ngày. Trái tim anh chùng xuống. Nhà... đã đổi thay, nhưng tại sao mẹ không hề kể?

Anh bước nhanh về phía nhà. Từ ngoài sân, cảnh tượng trước mắt khiến bước chân anh khựng lại. Mẹ anh đang ngồi một mình trước hiên, bữa cơm trước mặt chỉ có một đĩa cá khô, bát canh rau đã nguội lạnh. Trong căn nhà mới, tiếng cười nói rộn rã vọng ra. Qua khung cửa kính, anh thấy anh trai và chị dâu đang ăn tối, bàn ăn đầy ắp các món ăn ngon lành. Mùi thịt nướng, canh gà thơm nức lan ra khắp sân.

Ngực Dũng nghẹn lại. Anh thấy máu nóng trào lên tận đầu. Bước nhanh đến bên mẹ, anh gằn giọng: – Mẹ! Sao mẹ lại ăn thế này? Con gửi tiền về để mẹ chịu cảnh này sao?

Mẹ anh ngẩng đầu, mắt ánh lên niềm vui khôn xiết: – Dũng đó hả con? Trời ơi, con về lúc nào vậy? Sao không báo mẹ ra đón?

– Mẹ trả lời con đi! – Dũng nghẹn giọng, siết chặt nắm tay. – Còn căn nhà kia? Tiền con gửi, mẹ đưa cho anh chị hết rồi sao?

Tiếng động làm anh trai anh từ trong nhà chạy ra, vẻ mặt hốt hoảng: – Dũng, bình tĩnh. Em hiểu lầm rồi! Để bọn anh giải thích...

– Hiểu lầm? – Dũng cắt lời, giọng run run. – Bốn năm trời cực khổ, con chỉ mong mẹ được sống sướng. Giờ mẹ ngồi ăn cá khô một mình, còn anh chị thì... sống trong nhà mới, ăn uống đầy đủ?

Chị dâu anh cũng từ trong nhà bước ra, sắc mặt tái nhợt. Mẹ anh run run đứng dậy, đôi tay gầy nắm lấy tay con: – Không phải đâu con. Nhà mới đó là tiền anh chị con tự vay mượn, tích góp từng đồng mà xây. Tiền con gửi, mẹ giữ nguyên hết trong sổ tiết kiệm, chưa đụng đến đồng nào...

Dũng sững sờ, bước lùi lại. Đôi mắt anh tràn ngập hoài nghi và rối bời. Chân anh như bị cắm chặt xuống đất.

Anh trai anh bước đến, giọng trầm xuống: – Em nghĩ tụi anh không thương mẹ sao? Nhà xây là để mẹ có nơi sạch sẽ, chắc chắn mà ở. Nhưng mẹ nhất định không chịu dọn sang, bảo rằng phải chờ em về. Còn hôm nay... món cá khô là quà bạn cũ mẹ gửi. Mẹ quý, nên đem ra ăn một bữa gọi là nhớ bạn, chứ mẹ đâu có thiếu thốn gì...

Dũng nhìn mẹ. Người phụ nữ tóc bạc lòa xòa che nửa gương mặt đang rưng rưng nước mắt. Dũng nuốt nghẹn: – Vậy... mẹ thật sự giữ hết tiền cho con?

Mẹ gật đầu. Bàn tay nhăn nheo run run rút ra một cuốn sổ tiết kiệm từ túi áo. Những con số trong đó khiến Dũng thấy mắt mình nhòe đi. Gần như toàn bộ số tiền anh gửi về còn nguyên vẹn, thậm chí có thêm một khoản nhỏ là tiền mẹ lén bỏ thêm từ bán rau, nuôi gà.

– Con về rồi, có tiền này, bắt đầu lại từ đầu. Mẹ không cần gì đâu, chỉ cần con bình an – mẹ anh nói, đôi mắt ánh lên tia sáng dịu dàng.

Dũng bật khóc. Bao nhiêu uất ức, giận hờn, nghi ngờ phút chốc vỡ oà như cơn mưa đầu hạ. Anh quỳ sụp xuống, ôm chầm lấy mẹ, nghẹn ngào: – Con xin lỗi mẹ... Con sai rồi...

Mẹ anh xoa đầu anh như ngày anh còn bé. Không trách móc, không buồn phiền. Chỉ có cái ôm siết chặt của một người mẹ chờ con về suốt những tháng ngày xa cách.

Chị dâu lặng lẽ lau nước mắt. Anh trai anh quay đi, môi mím chặt. Trong khoảnh khắc đó, Dũng thấy lòng mình nhẹ bẫng, như vừa rũ bỏ được chiếc ba lô trĩu nặng mang theo suốt hành trình tha hương.

Bữa cơm tối hôm ấy, cả gia đình ngồi quây quần trong căn nhà cũ, nhưng ánh đèn ấm áp hơn mọi hôm. Mẹ cười nhiều, kể chuyện làng xóm, chuyện gà đẻ trứng hai màu, chuyện mưa lớn cuốn trôi cả cái giếng sau nhà. Dũng ngồi nghe, lòng yên bình lạ lùng.

Đêm đó, Dũng ra hiên nhà ngồi một mình. Gió quê mát lạnh thổi tung mái tóc đã điểm vài sợi bạc sớm. Anh ngẩng nhìn trời, những vì sao lấp lánh như chớp mắt. Phía trong nhà, tiếng mẹ thở đều đều vọng ra từ căn buồng nhỏ. Bàn tay gầy guộc ấy đã giữ lại tất cả tình yêu thương cho anh, dù qua bao tháng năm khốn khó.

Và Dũng hiểu, dù có đi đến đâu, có vấp ngã bao nhiêu lần, thì nơi mẹ ở – nơi có mùi cơm canh quen thuộc, tiếng gió vườn bưởi rì rào – sẽ luôn là chốn bình yên nhất đời anh.