Gió thổi nhè nhẹ qua khung cửa kính tầng 40, nơi căn phòng chủ tịch rộng lớn phủ đầy sự sang trọng và quyền lực. Lâm – người đàn ông hơn năm mươi, dáng người cao lớn nhưng đã có phần mệt mỏi – đang nhìn ra xa. Đằng sau lớp kính trong suốt là thành phố rực sáng về đêm, nhưng trong mắt ông chỉ có khoảng trống mịt mờ. Đôi mắt ông sâu, tối, và lạnh – như thể ánh sáng ngoài kia chẳng thể chạm tới được.
Trong góc phòng, một chiếc điện thoại rung lên. Tên "Trâm" nhấp nháy. Ông nhìn nó chằm chằm, tay không đưa lên nhấc máy. Mấy tháng trước, chỉ cần thấy tên ấy, tim ông đã đập nhanh, tay run lên vì háo hức. Giờ đây, chỉ còn sự ngờ vực và cay đắng. Ông biết, Trâm sẽ không gọi để hỏi thăm, chỉ là tiếp tục vòi vĩnh tiền bạc, biệt thự, hay xe sang. Tình yêu? Chưa bao giờ tồn tại. Mối quan hệ ấy chỉ là ảo ảnh ông tự vẽ ra để khỏa lấp sự cô đơn.
Trâm từng là thư ký riêng của ông – xinh đẹp, sắc sảo, và đầy tham vọng. Cô ta biết cách khiến một người đàn ông như Lâm cảm thấy mình trẻ lại, quyền lực hơn cả những gì ông đang có. Những buổi tối ngả vào vòng tay cô, ông thấy mình được ngưỡng mộ, khao khát. Nhưng ông đã nhầm. Đó chỉ là thứ ngưỡng mộ vỏ bọc, còn con người ông – với bệnh tật, nếp nhăn và lo toan – chẳng ai thực sự quan tâm.
Ngày ông bị chẩn đoán suy tim nặng, người đầu tiên ông tìm đến là Trâm. Cô ta nghe xong tin ấy, mắt hơi chớp rồi chậm rãi gật đầu, không quên đặt tay lên vai ông và nói những lời an ủi trống rỗng. Nhưng ngay ngày hôm sau, cô biến mất. Không còn cuộc gọi, không còn tin nhắn, không còn hơi ấm từng làm ông mê muội. Mọi thứ rơi vào im lặng lạnh ngắt.
Lâm sụp đổ. Không chỉ vì bệnh tật, mà bởi sự thật phũ phàng rằng ông – người từng nắm trong tay cả tập đoàn – giờ đây bị một cô gái trẻ bỏ rơi như thể là một món đồ cũ không còn giá trị. Ông không khóc, nhưng ánh mắt như mất đi sinh khí. Mỗi sáng tỉnh dậy, ông không còn thiết tha mở điện thoại, không muốn bước vào phòng họp, không muốn nhìn bất cứ ai.
Và rồi có một người vẫn ở đó. Người mà ông đã từng lạnh nhạt, bỏ mặc suốt gần ba năm trời – vợ ông, bà Lan. Người phụ nữ ngoài năm mươi, dáng người mảnh mai, khuôn mặt hiền hậu với ánh nhìn lặng lẽ. Bà không hỏi ông tại sao về trễ, không chất vấn mùi nước hoa lạ trên áo ông, cũng không một lần làm ầm ĩ khi biết chuyện Trâm. Chỉ lặng lẽ rót trà, nấu cháo, dọn phòng, và thi thoảng đặt tay lên trán ông kiểm tra nhiệt độ. Cử chỉ ấy khiến ông cảm thấy tội lỗi hơn bất kỳ lời trách móc nào.
Lâm ngã bệnh nặng, phải nhập viện dài ngày. Trâm không một lần ghé thăm. Ngược lại, Lan luôn túc trực, ngày đêm thay ca cùng người giúp việc chăm sóc ông. Bà còn lặng lẽ xin nghỉ làm ở thư viện để tiện chăm nom chồng. Đôi tay từng mềm mại lật từng trang sách, giờ đây chai sần vì phải giặt đồ, xoa bóp, nấu từng bữa cháo loãng. Bà không than, không khóc, chỉ lặng thinh, như đã quen với việc sống vì người khác.
Có đêm, Lâm tỉnh dậy giữa cơn đau, thấy Lan đang ngủ gục bên mép giường bệnh. Mắt bà thâm quầng, gò má hóp lại vì mệt. Ông nhìn bà thật lâu. Đó là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm, ông nhìn vợ mình không phải như một người ở bên vì nghĩa vụ, mà là một người phụ nữ đã hy sinh cả tuổi xuân để đi bên một kẻ phản bội. Trái tim vốn cằn cỗi trong ông bỗng đau nhói – không vì bệnh, mà vì ân hận.
Rồi một chiều, sau cơn bão lớn, Trâm bất ngờ xuất hiện tại bệnh viện. Mái tóc uốn lọn cầu kỳ, váy đắt tiền, son môi đỏ rực. Cô ta cười, bước vào phòng bệnh như thể chưa từng biến mất. Lan đứng dậy, lặng lẽ ra ngoài, để lại khoảng không chỉ có hai người. Trâm ngồi xuống, tay đặt lên tay ông – như ngày xưa. Nhưng lần này, ông không còn cảm giác ấm áp. Chỉ là lạnh. Lạnh từ bàn tay đến tận tim.
"Em nghe tin… nên tới thăm anh." Trâm nói, mắt chớp chớp, giả vờ xúc động.
Lâm mỉm cười nhạt, giọng bình thản: "Em đến trễ rồi. Người cần đến đã đến từ lâu, và không bao giờ rời đi." Trâm bối rối. Cô ta định nói gì đó, nhưng ánh mắt của ông – lạnh, bình thản, dứt khoát – khiến cô nghẹn lời. Trong khoảnh khắc đó, cô hiểu – không còn con đường nào quay lại.
Lan trở lại phòng, mang theo khăn lau mặt và cháo nóng. Cô ta và bà đối diện nhau. Không ai nói gì, nhưng trong ánh nhìn ấy là hai thế giới hoàn toàn đối lập – một bên là phù phiếm, một bên là tình sâu. Trâm quay lưng bỏ đi, đôi giày cao gót vang lên tiếng gõ trống rỗng trong hành lang.
Sau đợt điều trị, Lâm hồi phục dần. Ông xin rút khỏi vị trí điều hành, nhường lại quyền lực cho phó tổng và các cổ đông trẻ. Mọi người ngỡ ngàng, nhưng không ai dám ngăn cản. Ông lui về căn biệt thự ở ngoại ô, nơi có vườn hoa nhỏ và căn bếp đầy tiếng cười.
Lan ngạc nhiên khi thấy chồng mình bắt đầu học nấu ăn, tự tay trồng cây, và mỗi sáng đều mời bà uống trà. Ông nói: "Anh đã sống sai quá lâu rồi, giờ chỉ muốn sống trọn phần còn lại để bù đắp." Bà không trả lời, chỉ lặng lẽ rót thêm trà vào tách ông. Nhưng lần này, mắt bà long lanh.
Một buổi chiều, ông tặng bà một bức thư tay – nét chữ run nhưng tròn trịa. Trong đó, ông kể lại mọi lỗi lầm, mọi ân hận, và một lời xin lỗi muộn màng. Bà đọc xong, gấp lại, rồi đặt tay lên tay ông. "Không ai là hoàn hảo. Nhưng biết sai và sửa – đó là điều quý nhất. Em chỉ cần điều đó."
Lâm siết tay bà, lần đầu tiên sau bao năm, ông khóc. Không phải vì đau, mà vì được tha thứ.
Cuộc sống không còn những cuộc họp bạc tỷ, không còn ánh đèn sân khấu. Chỉ còn hai người già, sống giữa mùi thơm của trà và tiếng chim hót mỗi sớm. Nhưng Lâm biết, lần đầu tiên sau mấy chục năm làm người đàn ông thành đạt – ông mới thật sự được sống.
Hạnh phúc không nằm ở đỉnh cao của quyền lực, mà nằm trong sự tha thứ và tình yêu bền bỉ của một người phụ nữ đã lặng thầm bên ông – bất kể ông đã từng tệ bạc đến nhường nào.