Min menu

Pages

Đang tiến hành n/ghi l/ễ cưới, chú rể t/ái m/ặt khi con trai v/ạch tr/ần b/í m/ật đ/ộng tr/ời của cô dâu...


Tiếng nhạc du dương vang lên trong không gian sang trọng của biệt thự rộng lớn. Những chùm đèn pha lê lấp lánh như sao rơi, ánh sáng phản chiếu vào bộ váy cưới trắng muốt của Ngọc Trinh khiến cô trở nên lộng lẫy như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Hưng, trong bộ vest đen cắt may hoàn hảo, đứng trước bàn thờ gia tiên, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc.

Cả khán phòng lặng đi trong khoảnh khắc hai người sắp trao nhau lời thề nguyền. Nhật – cậu bé 10 tuổi, con trai của Hưng, đứng giữa đám đông với gương mặt trắng bệch. Đôi mắt cậu bé dõi theo từng bước đi của Trinh, rồi đột nhiên, cậu hét to: "Ba ơi, đừng cưới cô ta! Cô ta không yêu ba đâu!"

Một làn sóng sững sờ quét qua khán phòng. Mọi ánh nhìn đổ dồn vào Nhật. Cậu bé run rẩy bước lên phía trước, tay cầm một chiếc máy ghi âm nhỏ. Giọng nói non nớt vang lên, nhưng kiên định: "Con có bằng chứng. Cô ta chỉ muốn tiền và cổ phần công ty. Cô ta sẽ bỏ trốn cùng người đàn ông tên Minh!"

Hưng chết lặng. Ngọc Trinh cứng đờ, mặt tái nhợt. Một nhân viên kỹ thuật nhanh chóng kết nối máy ghi âm với hệ thống âm thanh. Giọng Trinh vang lên rõ mồn một giữa không gian im phăng phắc: "Chỉ cần cưới xong, em sẽ chiếm được cổ phần. Rồi mình chuồn. Hưng chẳng nghi ngờ gì đâu. Ông ta già, lại si mê em mù quáng."

Không khí vỡ vụn như thủy tinh rơi. Những tiếng xì xào vang lên, nhiều khách mời đứng dậy, rời khỏi lễ cưới. Hưng nắm chặt tay, đôi mắt đỏ hoe. Anh quay sang Trinh, giọng khàn đặc: "Có thật... em chỉ lợi dụng tôi?"

Trinh không trả lời. Cô bật khóc, rồi bất ngờ lao ra khỏi sảnh tiệc, bỏ lại chiếc váy cưới dài lê thê phía sau như một vệt lụa nhuốm xấu hổ. Đám cưới tan vỡ trong sự bàng hoàng.

Sau ngày hôm đó, báo chí đưa tin rầm rộ. Cổ phiếu công ty Hưng sụt giảm, danh tiếng bị tổn hại. Nhưng thứ đau nhất là lòng tin và trái tim người đàn ông từng nghĩ mình được yêu thương thật lòng. Hưng thu mình trong văn phòng, ánh mắt mệt mỏi, thâm quầng vì mất ngủ.

Nhật lặng lẽ đứng ngoài cửa, tay cầm ly sữa nóng, môi mím chặt. Cậu gõ nhẹ: "Ba, con xin lỗi... con không muốn làm ba đau. Nhưng con sợ mất ba. Con thấy cô ta lén lút gọi điện, nên con điều tra."

Hưng ngước lên, đôi mắt chạm vào ánh nhìn lo lắng của con trai. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên má anh. Anh dang tay, ôm chặt lấy Nhật. Trong vòng tay ấy, những vết nứt lòng tin dường như dần được hàn gắn bằng hơi ấm của tình thân.

Sau biến cố, Hưng quyết định tạm thời rút khỏi thương trường. Anh bán bớt cổ phần, giao quyền điều hành cho phó giám đốc. Mỗi sáng, anh đưa Nhật đến trường, chiều đón về, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau chơi cờ, kể chuyện.

Một buổi tối, khi hai cha con đang cùng nhau xem lại ảnh cũ, Hưng nói: "Ba xin lỗi vì đã để con cảm thấy cô đơn. Ba tưởng ba đang làm điều tốt cho con, nhưng hoá ra lại chỉ khiến con sợ hãi và bất an."

Nhật mỉm cười, nép vào lòng ba: "Con chỉ cần ba ở bên con như bây giờ thôi. Không cần biệt thự, không cần siêu xe. Chỉ cần ba."

Hưng bật cười, một nụ cười nhẹ nhõm sau nhiều tháng ngày u tối. Có lẽ cuộc sống đã cho anh một bài học cay đắng, nhưng cũng là một cơ hội để bắt đầu lại – từ tình yêu thương thật sự.

Một ngày nọ, khi Nhật bị bắt nạt ở trường vì chuyện trên báo, Hưng xuất hiện trước cổng trường, bước xuống từ chiếc xe máy giản dị thay vì xe sang. Anh nắm tay con, nói lớn: "Con trai tôi là người dũng cảm nhất tôi từng biết. Nếu không nhờ nó, tôi đã bị lừa cả đời."

Lũ trẻ im bặt. Một vài đứa cúi đầu. Còn Nhật, mắt đỏ hoe, ôm lấy ba. Những lời thủ thỉ không cần quá lớn, nhưng đủ để xoa dịu tổn thương của cậu bé từng đơn độc.

Cuộc sống dần ổn định lại. Hưng mở một quán cà phê nhỏ bên bờ hồ, nơi anh và Nhật có thể trò chuyện mỗi ngày, nhìn dòng người qua lại, và học cách yêu đời từ những điều giản dị. Có đôi lúc, khách ghé quán nhận ra anh – vị doanh nhân từng lừng lẫy – họ hỏi vì sao lại chọn cuộc sống bình lặng như vậy.

Hưng chỉ mỉm cười: "Vì tôi tìm thấy điều quý giá nhất đời mình rồi – đó là con trai tôi."

Những buổi chiều lộng gió, hai cha con cùng nhau ngồi bên ban công, nhấp từng ngụm cacao nóng. Hưng kể về tuổi thơ của mình, những khó khăn, những sai lầm, và cả những ước mơ còn dang dở. Nhật lắng nghe, đôi mắt trong veo ánh lên sự ngưỡng mộ.

Thời gian trôi qua, vết thương lòng cũng dần lành. Dù không có một đám cưới xa hoa hay một người phụ nữ bên cạnh, Hưng vẫn cảm thấy đủ đầy. Tình cảm cha con – thứ từng bị lãng quên trong vòng xoáy công việc – nay đã trở thành nguồn sống.

Và vào một ngày mưa nhẹ, khi Nhật thủ thỉ: "Ba ơi, sau này con lớn, con sẽ chăm sóc lại cho ba nhé?" – Hưng chỉ gật đầu, nước mắt rưng rưng. Bởi anh biết, chẳng có tình yêu nào chân thật và bền lâu hơn thế nữa.