Min menu

Pages

Xây nhà mới bị bác cả "xỉ-a xó-i" ch-ê vì nh-à ngh-èo . Mẹ Nam hiền lành bỗng trở nên s-ắc s-ảo, nói một câu khiến bác ta chỉ biết câ-m n-ín...

 Tôi là Nam, năm nay 25 tuổi, và tôi đang đứng đây, giữa tiếng máy trộn bê tông ồn ào và mùi vôi vữa nồng hắc, chứng kiến căn nhà cấp 4 cũ kỹ của gia đình mình đang từng ngày biến đổi, từ một hình hài cũ nát thành một tổ ấm khang trang hơn. Mỗi viên gạch được đặt xuống, mỗi khung cửa sổ được dựng lên đều chất chứa ước mơ, mồ hôi và nước mắt của ba mẹ tôi. Gia đình tôi, dù không khá giả – ba tôi là công nhân lành nghề, mẹ tôi buôn bán nhỏ ở chợ làng – nhưng luôn tràn ngập tình yêu thương và tiếng cười. Tiền bạc có thể thiếu thốn, nhưng tình cảm thì luôn đong đầy, sưởi ấm cả căn nhà.

Ước mơ lớn nhất của ba mẹ tôi, một ước mơ ấp ủ bấy lâu, là sửa sang lại căn nhà đã gắn bó qua bao thế hệ. Nơi đó lưu giữ vô vàn kỷ niệm ngọt ngào của tuổi thơ tôi, của những bữa cơm gia đình ấm cúng, của những lần anh em tôi cùng nhau học bài, cùng nhau lớn lên. Nhưng thời gian bào mòn, căn nhà đã xuống cấp nghiêm trọng, ẩm thấp và chật chội. Mỗi khi trời mưa, nước dột lênh láng, tôi lại thấy ánh mắt ba mẹ thoáng buồn, lòng thầm ước ao một ngôi nhà vững chãi hơn, che mưa che nắng tốt hơn cho con cháu.



Sau nhiều năm tích góp, từ những đồng tiền chắt chiu từ gánh hàng rong của mẹ, từ những ca làm thêm khuya của ba, cuối cùng ba mẹ tôi cũng đủ tiền để thực hiện ước mơ đó. Niềm vui vỡ òa trong cả gia đình. Ba mẹ tôi bàn bạc, lên kế hoạch từng chút một, từ việc chọn vật liệu đến thiết kế ngôi nhà. Tôi cũng tích cực phụ giúp, từ việc chạy vặt, khuân vác, đến giám sát công trình. Mỗi ngày nhìn ngôi nhà dần hình thành, lòng tôi lại trào dâng niềm hạnh phúc và tự hào khôn tả về ba mẹ.

Thế nhưng, niềm vui chưa trọn vẹn thì bác cả Hùng, anh trai của ba tôi, bất ngờ xuất hiện. Bác Hùng là một người coi trọng vật chất, tính toán chi li, và luôn tỏ vẻ khinh thường những người không bằng mình về tiền bạc. Hồi xưa, khi ông bà nội tôi qua đời, bác Hùng đã chiếm phần lớn đất hương hỏa của ông bà để lại để xây một căn nhà 3 tầng to lớn, bề thế ngay cạnh nhà chúng tôi. Đó là một vết sẹo đã lâu trong lòng gia đình tôi, một nỗi đau âm ỉ mà ba mẹ tôi luôn chọn cách im lặng, nhẫn nhịn, không muốn làm mất hòa khí anh em. Ba tôi chỉ thở dài, nói: "Thôi kệ nó con ạ, của đi thay người, giữ được tình cảm là hơn."

Vết sẹo cũ chưa lành, nay lại bị khơi dậy. Sự xuất hiện của bác Hùng như một bóng mây đen che phủ bầu trời trong xanh của niềm vui xây nhà mới. Tôi nhìn bác, trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu. Bác Hùng, với cái bụng tròn vo và nụ cười giả lả, bước vào công trường đang xây dở, ánh mắt soi mói, đánh giá từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Tôi biết, bác ấy không đến để chúc mừng, mà là để thỏa mãn sự tò mò và có thể là cả sự ganh tỵ của mình.

Bác Hùng dừng lại trước đống vật liệu xây dựng, khoanh tay trước ngực, với vẻ mặt "quan tâm" nhưng ánh mắt lại đầy soi mói và khinh thường. Bác ta bắt đầu buông lời, giọng điệu trịch thượng, như thể mình là người bề trên đang ban phát lời khuyên: "Ơ này, thằng Ba với con Loan làm gì mà rầm rộ thế? Nhà nghèo thì cứ sống đơn sơ, sửa làm chi cho tốn tiền. Tổ tiên để lại thì nên giữ nguyên chứ, sửa sang nhiều quá không khéo lại làm mất lộc đó."

Lời nói đầy khinh thường và ích kỷ ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi thấy ba tôi thoáng buồn, ánh mắt ông nhìn đi chỗ khác, cố gắng kìm nén cảm xúc. Mẹ tôi, bà Loan, cũng khẽ siết chặt tay tôi. Tôi định lên tiếng đáp trả, định nói cho bác Hùng biết chúng tôi đã vất vả thế nào để có được ngày hôm nay, nhưng mẹ tôi đã ngăn lại bằng một cái nhìn đầy ẩn ý. Ánh mắt mẹ bảo tôi phải bình tĩnh, đừng vội vàng.

Mẹ tôi, bà Loan, là một người phụ nữ hiền lành, ít nói, đã chịu đựng rất nhiều trong cuộc sống. Nhưng tôi biết, ẩn sâu bên trong vẻ ngoài mềm mỏng ấy là một tâm hồn kiên định, một ý chí sắc sảo và một lòng tự trọng lớn lao. Bà hiếm khi nổi nóng, nhưng một khi đã nói, lời nói của bà luôn có sức nặng, có khả năng khiến người khác phải suy nghĩ. Lần này, mẹ tôi mỉm cười hiền hậu, một nụ cười mà tôi chưa từng thấy ở mẹ khi đối diện với bác Hùng. Nhưng ánh mắt bà lại toát lên sự thẳng thắn đáng sợ, một ánh mắt đầy cương nghị.

Bà nhìn thẳng vào mắt bác Hùng, không hề né tránh, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, dứt khoát, từng lời như được nung chảy từ gan ruột: "Anh Hùng à, tổ tiên để lại thì cũng mong con cháu khá lên, mong con cháu có cuộc sống sung túc hơn, chứ không phải mong con cháu cứ mãi sống trong cảnh túng thiếu. Nếu bác thương tổ tiên thật, chắc bác không xây nhà 3 tầng trên phần đất to gấp 3 lần nhà tôi, phần đất hương hỏa mà ông bà để lại cho cả anh em đâu nhỉ?"

Cả công trường bỗng chốc im lặng. Tiếng máy trộn bê tông ngừng lại, tiếng nói chuyện râm ran của thợ xây cũng tắt ngúm. Không khí đặc quánh, nặng nề đến nghẹt thở. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mẹ tôi và bác Hùng. Tôi đứng đó, tim đập thình thịch, vừa ngạc nhiên vừa tự hào. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ mạnh mẽ và sắc sảo đến vậy.

Bác Hùng điếng người. Khuôn mặt bác từ đỏ bừng vì tức giận chuyển sang tái mét vì bẽ bàng, rồi lại đỏ tía vì xấu hổ. Bác há miệng định nói thêm, định phản bác, nhưng rồi ngậm chặt lại, không thốt nên lời. Bác không ngờ mẹ tôi, người phụ nữ mà bác luôn coi thường là hiền lành, nhút nhát, lại có thể đáp trả sắc bén và thẳng thừng đến vậy. Những lời nói của mẹ tôi như mũi dao sắc lẹm, đâm thẳng vào lòng tự trọng của bác Hùng, phơi bày sự tham lam, ích kỷ mà bác ấy đã che giấu bấy lâu nay. Bác Hùng im bặt, không còn vẻ kiêu ngạo, trịch thượng như ban đầu. Bác quay lưng lặng lẽ ra về, không một lời từ biệt, bóng lưng bác khuất dần sau bụi đường, để lại phía sau sự im lặng đáng sợ.

Tôi vỡ òa trong cảm xúc. Tôi ôm chầm lấy mẹ, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. "Mẹ ơi… Mẹ nói hay lắm! Con tự hào về mẹ!" Giọng tôi nghẹn ngào. Ba tôi cũng nhìn mẹ với ánh mắt ngưỡng mộ và đầy yêu thương. Ông nắm chặt tay mẹ, không nói gì, nhưng tôi biết trong lòng ông đang dâng trào niềm hạnh phúc và tự hào.

Mẹ tôi mỉm cười nhẹ nhõm, không phải nụ cười chiến thắng mà là sự trút bỏ gánh nặng đã đè nén bà bấy lâu nay. Bà kể rằng bà từng rất buồn, tủi thân vì chuyện mảnh đất hương hỏa bị bác Hùng chiếm đoạt. Nhưng bà đã không tranh giành, không làm lớn chuyện vì không muốn tình cảm anh em sứt mẻ, và bà tin rằng trời Phật có mắt, sẽ công bằng. Bà luôn nghĩ, cứ sống lương thiện, rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó.

Tuy nhiên, những lời khinh thường, mỉa mai của bác Hùng lần này đã vượt quá giới hạn. "Mẹ không thể chấp nhận việc bác ấy 'dạy đời' về sự nghèo khó của gia đình mình, trong khi chính bác ấy đã chiếm đoạt tài sản của tổ tiên. Bác ấy không có quyền nói như vậy," mẹ tôi nói, giọng bà vẫn còn chút run rẩy vì xúc động.

Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt bà dịu dàng nhưng đầy cương nghị: "Mẹ không muốn con phải chịu những lời đó nữa. Mẹ muốn con có một cuộc sống tốt hơn, một căn nhà khang trang hơn. Mẹ không muốn người ta khinh thường con chỉ vì mình không có tiền bạc." Tôi chợt nhận ra mẹ tôi không phải là người cam chịu như tôi vẫn nghĩ. Bà chỉ nén nỗi đau vào lòng, chờ đợi thời điểm thích hợp để nói ra sự thật, hy sinh rất nhiều vì tôi và gia đình. Bà không muốn tôi phải lớn lên với nỗi mặc cảm về sự nghèo khó, về sự yếu thế.

Tôi hiểu rằng, sự lương thiện không có nghĩa là yếu đuối, nhẫn nhịn không có nghĩa là hèn nhát, mà đôi khi, đó lại chính là sức mạnh lớn nhất để đối mặt với bất công. Bài học về lòng tự trọng mà mẹ đã dạy tôi hôm nay còn quý giá hơn bất kỳ tài sản nào. Nó đã thay đổi cách tôi nhìn nhận cuộc sống, cách tôi đối diện với những lời lẽ cay nghiệt.

Từ hôm đó, mẹ tôi như trút được gánh nặng, tâm hồn bà trở nên thanh thản hơn. Bà vui vẻ tập trung giám sát công trình, cùng ba tôi chọn từng viên gạch, từng màu sơn. Mẹ tôi không còn những đêm trằn trọc, lo âu nữa. Nụ cười của bà trở nên rạng rỡ hơn, và ánh mắt bà tràn đầy niềm hy vọng.

Sau vài tháng thi công miệt mài, căn nhà mới khang trang, kiên cố đã hoàn thành. Ngôi nhà không quá lớn, nhưng ấm cúng và tràn ngập ánh sáng. Từng góc nhà đều mang dấu ấn của ba mẹ tôi, từ những viên gạch lát nền đến những ô cửa sổ nhỏ xinh. Ngày dọn vào nhà mới, cả xóm đến chúc mừng. Ai cũng khen nhà đẹp, khen ba mẹ tôi giỏi giang, khéo léo. Tiếng cười nói rộn ràng, ấm áp khắp căn nhà mới.

Nụ cười rạng rỡ trên môi ba mẹ tôi khiến tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết. Đó là nụ cười của sự mãn nguyện, của những người đã vượt qua khó khăn để đạt được ước mơ.

Bác Hùng không còn dám can thiệp vào chuyện nhà tôi, không còn vẻ kiêu ngạo, trịch thượng như trước. Mỗi lần gặp ba mẹ tôi ở chợ hay trên đường, bác chỉ cúi đầu, gật đầu chào hỏi xã giao rồi vội vã đi qua. Tôi nhận thấy mình cũng đã trưởng thành, mạnh mẽ hơn, không còn bận tâm đến những lời nói của bác ấy. Tôi hiểu rằng giá trị của một con người không nằm ở tài sản, vẻ bề ngoài, mà ở nhân cách, tấm lòng.

Ngôi nhà mới không chỉ là một không gian sống mà còn là biểu tượng cho sự nỗ lực, kiên trì của ba mẹ tôi, và là minh chứng cho thấy những giá trị đích thực luôn được trân trọng. Tôi nhìn ba mẹ, lòng tôi tràn đầy hạnh phúc, biết mình có một gia đình tuyệt vời. Ba mẹ đã dạy tôi bài học quý giá: đất đai, tiền bạc có thể mất đi, nhưng đạo đức, lương tâm và tình người thì không bao giờ mất.

Một buổi tối, khi cả gia đình quây quần bên mâm cơm ấm cúng trong ngôi nhà mới, mẹ tôi bỗng nhiên nói, giọng bà trầm ấm: "Thật ra, việc xây nhà lần này không chỉ là ước mơ của ba mẹ, mà còn là để mẹ chuẩn bị cho một điều lớn hơn." Tôi và ba tôi ngạc nhiên nhìn mẹ.

Mẹ tôi tiếp tục: "Mẹ biết con (Nam) rất muốn có một căn nhà riêng, ổn định ở thành phố. Ba mẹ cũng hiểu con còn trẻ, còn nhiều hoài bão. Ngôi nhà này, sau này khi ba mẹ già yếu, mẹ muốn để lại cho con. Nhưng không phải để con ở, mà là để con có một khoản vốn để thực hiện ước mơ của mình." Tôi sững sờ. Ba tôi cũng ngạc nhiên không kém.

Mẹ giải thích: "Mẹ biết con muốn kinh doanh riêng, nhưng con còn thiếu vốn. Mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, và mẹ muốn con dùng ngôi nhà này làm tài sản thế chấp, hoặc bán đi để có tiền thực hiện dự định của con. Còn ba mẹ, chúng ta sẽ chuyển về sống ở một căn nhà nhỏ hơn, gần vườn tược hơn ở quê, nơi ba mẹ có thể sống an nhàn tuổi già."

Tôi đứng dậy, ôm chầm lấy mẹ. Nước mắt tôi chảy dài. Mẹ tôi không chỉ hy sinh vì tôi ở hiện tại, mà còn nghĩ đến tương lai của tôi, nghĩ đến cả ước mơ thầm kín mà tôi chưa bao giờ dám nói ra với ba mẹ. Mẹ tôi đã dùng chính sự kiên định, lòng tự trọng của mình để bảo vệ gia đình, và bây giờ, mẹ lại hy sinh để vun đắp cho ước mơ của tôi.

Ba tôi cũng nắm chặt tay mẹ, ánh mắt ông đầy vẻ ngưỡng mộ. "Bà ấy luôn nghĩ xa hơn mình," ba tôi nói khẽ.

Tôi quyết định sẽ không bán ngôi nhà này. Ngôi nhà mới không chỉ là tổ ấm, mà còn là biểu tượng của tình yêu thương, sự hy sinh và lòng tự trọng của ba mẹ tôi. Tôi sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ, tự mình gây dựng sự nghiệp. Tôi sẽ giữ gìn ngôi nhà này, như một lời nhắc nhở về những giá trị mà ba mẹ đã dạy tôi.

Vài năm sau, tôi đã tự mình gây dựng được một công ty nhỏ, tuy không lớn nhưng cũng đủ để tôi có một cuộc sống ổn định và thực hiện những ước mơ của mình. Tôi không bán ngôi nhà mới. Thay vào đó, tôi cải tạo thêm một phần nhỏ để làm văn phòng, và thuê một người giúp việc để chăm sóc ba mẹ khi tôi vắng nhà.

Mẹ tôi, vẫn với nụ cười hiền hậu, sống an nhàn trong ngôi nhà mới. Bà thường xuyên ra vườn trồng rau, nuôi gà, tận hưởng cuộc sống bình dị nhưng đầy đủ. Ba tôi cũng đã nghỉ hưu, ông thường xuyên đọc sách, pha trà, và thỉnh thoảng lại giúp tôi sửa chữa đồ đạc trong nhà.

Mối quan hệ với bác Hùng cũng dần thay đổi. Bác ấy, sau khi chứng kiến sự thành công của tôi và sự bình yên của gia đình tôi, đã dần nhận ra sai lầm của mình. Bác không còn kiêu ngạo, trịch thượng nữa. Thỉnh thoảng, bác lại sang chơi, hỏi han ba mẹ tôi, và thậm chí còn giúp tôi một vài việc nhỏ.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng, nhưng quan trọng là cách chúng ta đối mặt với khó khăn, học hỏi từ chúng, và giữ vững niềm tin vào những giá trị tốt đẹp. Tôi tin rằng những gì ba mẹ đã làm và dạy sẽ là kim chỉ nam cho cuộc đời tôi, giúp tôi sống có đức, lương thiện và trân trọng giá trị đích thực của cuộc sống.

Tôi sẽ luôn tự hào về ba mẹ mình, về ngôi nhà này, và về những giá trị mà gia đình tôi đã xây dựng. Ngôi nhà mới mang lại sự bình yên trong tâm hồn, là nơi tôi được sống là chính mình, được yêu thương và trân trọng, và là nơi tôi biết rằng hạnh phúc đích thực nằm ở tình yêu thương, sẻ chia và một trái tim lương thiện. Đó là một ngôi nhà không chỉ che mưa che nắng, mà còn là nơi ươm mầm cho những giá trị vĩnh cửu.