Min menu

Pages

Cha già bá-n t-ài s-ản 2 t-ỷ lên ở với con trai và dâu . Một thời gian ngắn ông bu-ộc phải b-ỏ về quê vì không chị-u n-ổi . Hàng xóm mỉ-a ma-i cặp vợ chồng trẻ đồ b-ất h-iếu . Để rồi cuối cùng ông Ba tiết lộ đ-au đớ-n lí do ông phải r-ời đ-i...

 Gió biển Quảng Ngãi vẫn rì rào kể câu chuyện về cuộc đời ông Ba, một người cha già chất phác, đã sống trọn đời mình nơi làng quê yên bình. Làn da rám nắng, đôi tay chai sạn vì những năm tháng chắt chiu, làm lụng vất vả, ông đã đổ mồ hôi và nước mắt để nuôi dưỡng đứa con trai duy nhất, Hải, nên người. Mỗi lần nhìn Hải khôn lớn, ông lại canh cánh nỗi lo về tương lai của con nơi phố thị. Ông sợ thành phố ồn ào sẽ làm con quên đi gốc gác, quên đi những giá trị bình dị mà ông đã dạy dỗ.

Sau bao năm tháng tích cóp, khi mái tóc đã bạc trắng và lưng đã còng, ông Ba đưa ra một quyết định lớn, một quyết định làm thay đổi cả cuộc đời ông và gia đình: ông bán mảnh đất hương hỏa ở quê. Mảnh đất đó không chỉ là tài sản mà còn là kỷ niệm của bao thế hệ, là hơi ấm của tổ tiên. Nó được định giá 2 tỷ đồng – toàn bộ tài sản tích lũy cả đời của ông. Ông mang theo số tiền đó, mang theo ước mong được gần gũi con cháu, được góp một phần nhỏ cho cuộc sống của chúng, và lên thành phố ở cùng con trai và con dâu.



Hải và vợ, Lan, đón ông Ba về với sự vui mừng khôn xiết. Họ sắp xếp một căn phòng riêng biệt, rộng rãi cho ông trong căn hộ sang trọng ở trung tâm thành phố. Căn hộ với những đồ đạc hiện đại, lấp lánh ánh đèn, khác xa với ngôi nhà cấp bốn giản dị, mộc mạc ở quê. Ông Ba cố gắng thích nghi. Ông mỉm cười khi nhìn thấy những tiện nghi mới, nhưng sâu thẳm trong lòng, ông cảm thấy một sự xa lạ, một nỗi nhớ quê nhà da diết.

Thế nhưng, chỉ sau nửa tháng chung sống, sự khác biệt quá lớn về lối sống đã khiến ông cảm thấy lạc lõng và ngột ngạt. Thành phố ồn ào, xe cộ tấp nập, tiếng còi xe inh ỏi cả ngày lẫn đêm. Không khí ngột ngạt, khói bụi mịt mù, khác hẳn sự trong lành, yên tĩnh của làng quê. Đặc biệt, giờ giấc sinh hoạt của con trai và con dâu quá khác biệt. Hải và Lan đi làm từ sáng sớm, về nhà khi trời đã tối mịt, thường xuyên tăng ca, có khi nửa đêm mới về.

Bữa cơm gia đình thưa thớt, vội vã. Những câu chuyện chỉ xoay quanh công việc, tiền bạc, áp lực. Ông Ba, quen với nhịp sống bình dị, sớm tối quây quần, bữa cơm có rau dưa cá kho giản dị nhưng ấm áp tiếng cười, nay cảm thấy mình trở thành người thừa thãi trong chính ngôi nhà của con. Ông ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn, nhìn ra cửa sổ, thấy ánh đèn thành phố lấp lánh như những vì sao xa vời, mà lòng nặng trĩu nỗi cô đơn.

Ông cố gắng trò chuyện với Hải và Lan, nhưng chúng luôn bận rộn. Ông muốn giúp đỡ việc nhà, nhưng Lan nói: "Thôi cha cứ nghỉ ngơi đi ạ, để con làm. Con quen rồi." Những lời nói đó, dù xuất phát từ ý tốt, lại khiến ông Ba cảm thấy mình vô dụng, không còn giá trị. Nỗi nhớ quê, nhớ vườn cây, ao cá, nhớ những người bạn già cứ quẩn quanh trong tâm trí ông, như một tiếng gọi day dứt từ nơi xa.

Một đêm nọ, khi Hải và Lan đang say giấc, tiếng thở đều đều của chúng lọt vào phòng ông Ba. Ông Ba không thể chịu đựng thêm được nữa. Nỗi cô đơn và sự ngột ngạt dâng lên đến đỉnh điểm. Ông lặng lẽ ngồi dậy, không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo xuyên qua khung cửa sổ. Ông nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc cá nhân ít ỏi của mình, gói ghém thật cẩn thận: vài bộ quần áo cũ, một cuốn sổ nhỏ ghi chép những bài thuốc dân gian, và tấm ảnh cũ của vợ ông. Ông sợ làm con cháu thức giấc, sợ chúng sẽ lo lắng.

Khoảng nửa đêm, khi thành phố đã chìm vào giấc ngủ, ông Ba rón rén bước ra khỏi nhà, gọi một chiếc taxi đã đặt sẵn từ chiều. Ông âm thầm trở về quê. Ông không muốn làm phiền giấc ngủ của con, cũng không muốn con cái lo lắng hay cảm thấy tội lỗi vì ông. Ông chỉ để lại một mẩu giấy nhỏ trên bàn bếp, với dòng chữ nguệch ngoạc, run rẩy: "Ba về quê trước nhé, ở đây ba không quen." Ông biết, đây là một quyết định ích kỷ của riêng ông, nhưng ông không còn lựa chọn nào khác. Trái tim ông đau nhói, nhưng ông tin rằng đây là điều tốt nhất cho tất cả.

Sáng hôm sau, khi Hải và Lan thức dậy, phát hiện cha đã đi, căn nhà trở nên trống trải lạ thường. Họ bàng hoàng và lo lắng tột độ. Hải chạy đi tìm khắp nơi, Lan thì bật khóc. Họ vội vàng gọi điện về quê, nhưng ông Ba chỉ nói ngắn gọn, giọng ông trầm ấm nhưng kiên quyết: "Ba không sao đâu con. Ở thành phố không hợp với ba đâu con. Không khí ngột ngạt quá, ba quen hít thở không khí trong lành ở quê rồi. Giờ giấc sinh hoạt của ba với tụi con cũng khác nhau, ba ngủ sớm dậy sớm, tụi con thì về khuya. Ba thấy mình ở đó cứ làm vướng chân tụi con, tụi con bận rộn quá." Ông cố gắng che giấu cảm xúc thật của mình, không để lộ một chút nào về nỗi cô đơn, lạc lõng.

Ngay lập tức, câu chuyện ông Ba bỏ về quê lan truyền khắp khu chung cư. Hàng xóm gần đó, những người vốn quen với sự hào nhoáng của gia đình Hải, bắt đầu xì xào, bàn tán. Những lời nói đầy ác ý, thiếu thiện cảm bay khắp hành lang, xuyên qua từng bức tường: "Đúng là đồ bất hiếu, có cha cũng không nuôi nổi!", "Chắc thằng con rể làm gì đó phật ý ông cụ rồi!", "Thấy chưa, giàu có mà không có hiếu!"

Những lời bàn tán cay nghiệt đâm thẳng vào tim Hải và Lan, khiến họ buồn bã và dằn vặt khôn nguôi. Họ cảm thấy nhục nhã, cảm thấy như mình đã thất bại trong vai trò làm con. Nỗi ân hận gặm nhấm tâm can họ. Hải nhớ lại những lần cha gọi điện mà anh luôn bận rộn, những bữa cơm vội vã, những lần anh không để ý đến ánh mắt buồn rầu của cha. Lan cũng tự trách mình đã quá vô tâm, không dành thời gian trò chuyện, tìm hiểu tâm tư của cha chồng.

Họ không chỉ phải đối mặt với nỗi dằn vặt nội tâm, mà còn cả áp lực từ dư luận. Sự nghiệp của Hải, vốn đang trên đà phát triển, cũng bị ảnh hưởng. Những lời dị nghị khiến anh mất đi sự tự tin, làm việc không còn hiệu quả. Lan cũng trở nên trầm tính, ít nói, nụ cười trên môi cô đã tắt hẳn. Họ biết, họ phải làm gì đó để hàn gắn vết thương này, không chỉ vì bản thân mà còn vì danh dự của gia đình.

Không chịu nổi sự dằn vặt và những lời dị nghị, Hải và Lan quyết tâm về quê tìm hiểu rõ ngọn ngành. Họ muốn nghe sự thật từ chính miệng cha, muốn hiểu tại sao cha lại đột ngột bỏ đi như vậy. Chuyến xe về quê, đường dài hun hút, nhưng lòng họ như lửa đốt. Họ hình dung ra đủ viễn cảnh, đủ lý do, nhưng không ai dám nghĩ đến lý do thực sự.

Khi về đến ngôi nhà cấp bốn giản dị ở quê, một cảm giác thân thuộc ập đến. Ngôi nhà vẫn vậy, cũ kỹ nhưng ấm cúng. Hải và Lan thấy ông Ba đang ngồi trầm tư bên hiên nhà, đôi mắt ông nhìn xa xăm về phía cánh đồng lúa xanh mướt. Ông Ba vẫn vậy, gầy gò và hiền hậu. Hải và Lan không kìm được nước mắt, họ quỳ xuống trước mặt cha, nghẹn ngào xin lỗi và hỏi lý do thực sự khiến ông bỏ về.

Ông Ba nhìn hai con, ánh mắt ông chất chứa sự yêu thương và cả nỗi buồn. Ông lại lặp lại những lý do cũ, những "lời nói dối ngọt ngào" mà ông đã chuẩn bị sẵn để bảo vệ chúng: "Ở thành phố không hợp với ba đâu con. Không khí ngột ngạt quá, ba quen hít thở không khí trong lành ở quê rồi. Giờ giấc sinh hoạt của ba với tụi con cũng khác nhau, ba ngủ sớm dậy sớm, tụi con thì về khuya. Ba thấy mình ở đó cứ làm vướng chân tụi con, tụi con bận rộn quá." Ông cố gắng tỏ ra bình thản, không một chút biểu lộ cảm xúc yếu đuối nào.

Ông không hề nhắc đến việc mình cảm thấy cô đơn, lạc lõng, bị bỏ rơi trong căn hộ sang trọng ấy. Ông không nói về những bữa cơm một mình, những đêm dài không ngủ, về sự thiếu vắng tiếng cười, tiếng nói chuyện. Ông chỉ nói những lý do bề mặt, những "lời nói dối ngọt ngào" để con cái không phải day dứt, để chúng nghĩ rằng ông tự nguyện rời đi vì bản thân ông không thích nghi được, chứ không phải vì sự vô tâm của chúng. Ông Ba đã hy sinh cả số tiền 2 tỷ đồng, và giờ đây còn hy sinh cả cảm xúc của mình, chỉ để con cái được an lòng và tiếp tục cuộc sống của chúng.

Nhìn thấy sự kiên quyết của cha, nhìn thấy ánh mắt ông cố giấu đi nỗi buồn để bảo vệ mình, Hải và Lan vỡ òa trong nước mắt. Họ nhận ra sự hy sinh thầm lặng, bao la của người cha, và sự vô tâm, nông nổi của chính mình. Những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên má. Họ ôm chặt lấy cha, khóc nức nở. Hải thì thầm: "Cha ơi, con xin lỗi cha. Con đã quá vô tâm..." Lan cũng nghẹn ngào: "Cha ơi, con xin lỗi cha. Con đã không hiểu cho cha..."

Số tiền 2 tỷ đồng mà ông Ba đã bán đất để lên ở cùng họ, giờ đây đã được ông dùng để mua sắm một số đồ dùng nhỏ cho cuộc sống ở thành phố, như một chiếc quạt điện, vài bộ quần áo mới. Phần còn lại ông vẫn giữ kín trong người, không muốn làm phiền con, không muốn trở thành gánh nặng tài chính. Ông vẫn là người cha, người luôn muốn cho đi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì.

Trong lúc Hải và Lan đang quỳ gối xin lỗi ông Ba, một người đàn ông lớn tuổi bước vào. Đó là ông Sáu, bạn thân của ông Ba, người đã sống cạnh nhà ông Ba ở quê suốt mấy chục năm. Ông Sáu nhìn cảnh tượng đó, rồi thở dài. "Ông Ba à, ông đừng giấu nữa. Nói hết cho tụi nhỏ biết đi."

Ông Ba ngạc nhiên nhìn ông Sáu. Ông Sáu tiếp tục: "Hải, Lan à, hai đứa biết không, mảnh đất mà cha con bán đi để lên thành phố ở với tụi con, đó không phải là mảnh đất hương hỏa duy nhất đâu. Ông Ba còn một mảnh đất nhỏ khác, cất kỹ giấy tờ, ông ấy định để dành cho hai đứa nếu sau này có khó khăn gì cần tiền. Nhưng khi biết tụi con đang gặp khó khăn trong công việc, ông ấy đã quyết định bán luôn mảnh đất hương hỏa lớn hơn, dù rất luyến tiếc, để có tiền lên phụ giúp tụi con."

Hải và Lan chết lặng. Mảnh đất hương hỏa mà họ biết chỉ là một phần. Cha họ còn một mảnh đất khác, một bí mật mà ông đã giữ kín bao nhiêu năm, chỉ để dành cho tương lai của các con. Và ông đã bán đi cả mảnh đất mà ông yêu quý nhất, chỉ để giúp đỡ chúng, để chúng không phải lo lắng về tiền bạc. Sự hy sinh này còn lớn hơn những gì họ có thể tưởng tượng.

Ông Sáu nói thêm: "Ông Ba không bao giờ nói ra đâu. Ông ấy chỉ muốn tụi con sống tốt, không muốn tụi con phải lo lắng vì ông. Ông ấy nói, tình cảm là quan trọng nhất, tiền bạc là phù du." Lời nói của ông Sáu như một nhát dao nữa, khắc sâu vào lòng Hải và Lan, khiến nỗi ân hận của họ càng thêm giày vò.

Trong khoảnh khắc đó, Hải và Lan không chỉ xin lỗi mà còn hứa với cha sẽ bù đắp tất cả. Họ không ép ông trở lại thành phố nữa, bởi họ hiểu rằng sự bình yên ở quê là điều quý giá nhất đối với ông. Thay vào đó, họ quyết định dùng số tiền tiết kiệm của mình để mua lại mảnh đất cũ mà ông Ba đã bán, hoặc xây sửa lại ngôi nhà ở quê cho khang trang hơn, để ông Ba có thể an hưởng tuổi già trong chính ngôi nhà thân thuộc của mình, trên mảnh đất mà ông yêu quý.

Hải nói, giọng quyết tâm: "Cha ơi, con sẽ không để cha phải lo lắng nữa. Con sẽ làm việc chăm chỉ hơn, và con sẽ dành nhiều thời gian hơn cho cha. Con sẽ đưa cha đi thăm lại những nơi cha muốn, con sẽ cùng cha trồng rau, nuôi cá, như cha vẫn mong ước." Lan cũng hứa sẽ về quê thường xuyên hơn, tự tay nấu những món ăn mà ông Ba thích, cùng ông trò chuyện, tâm sự.

Đặc biệt, hai vợ chồng đã làm một sổ tiết kiệm dưỡng già đứng tên ông Ba, với một số tiền lớn hơn nhiều so với 2 tỷ đồng mà ông đã bán đất. Họ muốn ông Ba có một cuộc sống thoải mái, không phải lo nghĩ về tiền bạc, để ông có thể an hưởng tuổi già một cách trọn vẹn nhất. Họ cũng hứa sẽ về thăm ông thường xuyên hơn, dành nhiều thời gian hơn cho cha, không còn để công việc và áp lực cuộc sống che mờ đi tình yêu thương dành cho cha mẹ.

Câu chuyện kết thúc với hình ảnh ông Ba sống an vui ở quê. Ngôi nhà cấp bốn của ông được sửa sang khang trang, sạch đẹp, với khu vườn nhỏ xanh mướt rau trái. Ông Ba thường xuyên đón con cháu về thăm. Hải và Lan, dù vẫn bận rộn với công việc, nhưng đã học được bài học quý giá về tình cảm gia đình. Họ đã trưởng thành hơn, biết trân trọng những giá trị giản dị, biết lắng nghe và quan tâm đến cảm xúc của cha mẹ.

Mỗi lần về thăm quê, Hải và Lan không còn mang theo vẻ mặt mệt mỏi, căng thẳng nữa. Thay vào đó là những nụ cười rạng rỡ, những câu chuyện vui vẻ, và những cái ôm ấm áp dành cho cha. Họ cùng ông Ba đi dạo trên con đường làng quen thuộc, cùng ông câu cá, cùng ông chăm sóc vườn rau. Tiếng cười nói rộn ràng của con cháu vang vọng khắp ngôi nhà nhỏ, xua tan đi những nỗi cô đơn của ông Ba.

Ông Ba mỉm cười mãn nguyện, nhìn con cháu hạnh phúc. Ông biết, cuộc sống của ông đã trọn vẹn. Ông đã hy sinh, đã trải qua những nỗi đau, nhưng cuối cùng, ông đã dạy cho con cái một bài học quý giá về tình yêu thương, sự quan tâm và lòng hiếu thảo.

Cuộc đời này, không phải ai cũng may mắn nhận ra giá trị của tình thân khi còn kịp. Nhưng Hải và Lan đã may mắn có ông Ba, một người cha vĩ đại, đã dùng cả cuộc đời mình để dạy dỗ, hy sinh và mang lại hạnh phúc cho con cái. Họ không còn để lòng sĩ diện hay áp lực cuộc sống che mờ đi tình yêu thương dành cho cha mẹ. Họ đã tìm thấy ý nghĩa đích thực của cuộc sống, đó là tình yêu thương, sự sẻ chia và sự gắn kết gia đình. Ngọn lửa yêu thương trong gia đình họ đã được thắp sáng trở lại, rực rỡ hơn bao giờ hết, như một minh chứng cho tình phụ tử thiêng liêng và bất diệt.