Min menu

Pages

3 em gái có chồng ở nơi xa , Mẹ gi:à bị con trai cả và con dâu "lừ:a gạ::t" xây nhà mới để phụ:ng dưỡ:ng , mẹ già sống trong đị::a n:gục .Thế nhưng b:i k:ịch chưa dừng ở đó một bí mật động trời xảy ra khiến người mẹ già uấ-t hậ-n và ch-ết lặ-ng và chỉ muốn...

 Gió biển Quảng Ngãi vẫn rì rào kể câu chuyện về cuộc đời bà Thoa, một người mẹ già 75 tuổi, đã sống trọn đời mình nơi làng quê yên bình. Nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt bà, mái tóc bạc trắng, và đôi tay chai sạn là minh chứng cho bao năm tháng tần tảo, một mình bà đã nuôi nấng bốn người con khôn lớn. Chồng bà mất sớm, để lại bà một mình với gánh nặng gia đình. Ba cô con gái hiền lành, hiếu thảo, vì mưu sinh nên đi làm ăn xa, thỉnh thoảng mới có dịp về thăm mẹ. Chỉ có người con trai cả, Hiếu, 50 tuổi, và vợ anh, Hạnh, là ở cùng bà trong căn nhà nhỏ bé nhưng ấm cúng, nơi lưu giữ bao kỷ niệm.

Mảnh đất và căn nhà bà Thoa đang ở là tài sản duy nhất của gia đình, là hơi ấm của tổ tiên, là nơi gắn bó bao kỷ niệm từ thuở thơ ấu của các con bà. Hiếu và Hạnh, với vẻ ngoài hiếu thuận, là những người bà tin tưởng nhất, là chỗ dựa tinh thần của bà khi tuổi già sức yếu. Bà tin rằng, con trai và con dâu sẽ là người kế thừa, chăm sóc mảnh đất này, gìn giữ nếp nhà.



Thế nhưng, lòng tham đã nảy sinh trong hai vợ chồng Hiếu và Hạnh, như một loài cỏ dại âm thầm bám rễ và lớn lên trong tâm trí họ. Lợi dụng sự già yếu và cả tin của bà Thoa, Hiếu và Hạnh đã lừa lọc, thuyết phục bà sang tên nhà và bán một phần đất đai với lời hứa hẹn ngon ngọt, những lời lẽ rót mật vào tai: "Mẹ ơi, để sau này con cháu còn có đất hương khói, mẹ cứ để tụi con lo liệu hết. Tụi con sẽ xây lại nhà to hơn, đẹp hơn cho mẹ ở, còn phần đất bán đi sẽ để lo hậu sự cho mẹ sau này."

Bà Thoa, vì tin tưởng con trai một cách mù quáng, tin vào những lời hứa hẹn đầy hoa mỹ đó, và mong muốn mọi việc được chu toàn, mong muốn con cái được an cư lạc nghiệp, đã đồng ý. Bà ký vào những giấy tờ mà không hề đọc kỹ, bàn tay run rẩy, lòng bà tràn đầy niềm tin vào tình thương của con cái. Bà không hề biết rằng, mình đang tự tay dâng hiến tất cả những gì mình có cho lòng tham không đáy của chính con trai và con dâu mình.

Nhưng trớ trêu thay, chỉ sau khi việc sang tên sổ đỏ nhà và bán đất hoàn tất, như một màn kịch được hạ màn, Hạnh, vợ của Hiếu, đã lật mặt, lộ rõ bản chất thật sự. Bà không còn được tôn trọng, bị coi thường ra mặt, những ánh mắt khinh miệt, những lời nói cay nghiệt thay thế cho sự hiếu thuận giả tạo ban đầu. Cuộc sống của bà Thoa bỗng chốc chìm trong bóng tối của sự lạnh nhạt và thờ ơ.

Những bữa cơm thiếu thốn, chỉ có rau dưa đạm bạc, không còn những món ăn tươm tất, thịnh soạn như trước. Bà Thoa cảm thấy mình trở thành gánh nặng, một người thừa thãi trong chính ngôi nhà của mình. Mỗi sáng thức dậy, bà lại cảm thấy một nỗi buồn tủi dâng trào. Bà nhớ về những ngày tháng tần tảo nuôi con, những đêm thức trắng chăm sóc chúng, và giờ đây, bà nhận lại sự lạnh nhạt, vô tâm từ chính những đứa con mà bà đã dành cả đời để yêu thương.

Đỉnh điểm của bi kịch là sau khoảng ba tháng kể từ ngày bán đất và sang sổ đỏ nhà, khi số tiền bán đất đã nằm gọn trong tay Hiếu và Hạnh, Hạnh đã yêu cầu bà Thoa phải đóng góp 2 triệu đồng tiền "ăn ở chung" mỗi tháng. Lời yêu cầu đó như một nhát dao sắc lẹm đâm thẳng vào tim bà Thoa, khiến bà quặn thắt bởi nỗi đau. Bà Thoa, một người mẹ cả đời hy sinh cho con, dành hết tâm huyết và tài sản cho chúng, giờ đây lại phải "nộp tiền" để được ở trong chính căn nhà của mình, căn nhà mà bà đã dành cả đời để xây dựng và gìn giữ.

Bà đau đớn, tủi nhục, nước mắt bà cứ lăn dài vào trong, không dám than vãn, không dám hé răng nửa lời. Bà sợ làm to chuyện, sợ làm mất mặt con trai, và sợ rằng nếu bà lên tiếng, mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn. Bà nuốt nước mắt vào trong, chấp nhận số phận nghiệt ngã. Mỗi đêm, bà nằm trằn trọc, nhìn lên trần nhà, và tự hỏi, liệu cuộc đời bà đã làm gì sai mà phải chịu đựng cảnh này?

Những người con gái của bà Thoa, những người chị em gái hiền lành của Hiếu, đang ở xa mưu sinh, bận rộn với cuộc sống riêng. Thế nhưng, qua lời kể của hàng xóm, qua những cuộc điện thoại ngắt quãng, hoặc một lần về thăm quê tình cờ, họ đã nghe tin và bàng hoàng trước sự thật nghiệt ngã. Họ không thể tin vào tai mình. Mẹ của họ, người mẹ hiền lành, tần tảo, lại bị chính anh trai và chị dâu đối xử tệ bạc đến vậy.

Họ tức tốc thu xếp công việc, chạy về quê, tìm đến Hiếu và Hạnh để làm rõ mọi chuyện. Họ khóc lóc, oán trách hành động bất hiếu, vô tâm của vợ chồng anh, giọng nói đầy sự căm phẫn và đau đớn: "Anh chị làm gì vậy? Sao anh chị có thể đối xử với mẹ như thế? Mẹ đã hy sinh cả đời vì anh chị, vì gia đình mình mà!"

Thế nhưng, Hiếu thì chối cãi, anh ta đổ lỗi cho bà Thoa già yếu, lẫn lộn, và cho rằng các em gái đang bị hàng xóm xúi giục. Anh ta nói rằng mẹ già nên hay quên, hay trách móc, và anh ta đã phải chịu đựng rất nhiều. Còn Hạnh thì ngang ngược, cô ta lớn tiếng, cho rằng đó là chuyện riêng của gia đình họ, không ai có quyền can thiệp. Cô ta nói rằng bà Thoa đã tự nguyện sang tên, và giờ đây bà phải có trách nhiệm đóng góp chi phí sinh hoạt.

Ba người con gái, dù đau xót và căm phẫn đến tột cùng, nhưng vì không có bằng chứng rõ ràng (việc sang tên là tự nguyện của mẹ, dù bà bị lừa), cũng như không muốn làm to chuyện thêm, không muốn đẩy mẹ vào cảnh khó xử hơn nữa, đành phải bất lực. Họ không thể làm gì được để thay đổi tình hình. Họ chỉ có thể âm thầm chia sẻ nỗi đau với mẹ, ôm lấy mẹ vào lòng, và khóc cùng mẹ. Họ cảm thấy mình thật vô dụng, thật yếu đuối khi không thể bảo vệ người mẹ thân yêu của mình.

Thời gian trôi qua, nỗi đau tinh thần và sự tủi nhục đã bào mòn sức khỏe của bà Thoa một cách khủng khiếp. Bà Thoa từ một người mẹ già yếu nhưng vẫn còn minh mẫn, hoạt bát, giờ đây bà đổ bệnh nặng, phải nằm liệt giường. Cơ thể bà tiều tụy, yếu ớt, chỉ còn da bọc xương. Đôi mắt bà luôn nhìn xa xăm, chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm.

Chứng kiến mẹ nằm đó, tiều tụy, yếu ớt, Hiếu và Hạnh bắt đầu cảm thấy ân hận sâu sắc. Đặc biệt là Hiếu, khi nhìn mẹ, anh không thể nào quên được hình ảnh mẹ tần tảo nuôi anh khôn lớn, những đêm mẹ thức trắng chăm sóc anh khi anh ốm, và những lời nói dối, sự đối xử tệ bạc của mình và vợ. Lương tâm anh bị cắn rứt tột cùng, như có hàng ngàn mũi kim châm vào tim. Anh không thể ngủ yên, không thể ăn uống ngon miệng. Hình ảnh mẹ tiều tụy cứ ám ảnh anh từng giây từng phút.

Hạnh, dù ban đầu còn cố chấp, nhưng nhìn thấy Hiếu đau khổ, nhìn thấy sự suy sụp của bà Thoa, và nghe những lời chỉ trích của lương tâm, cô ta cũng bắt đầu cảm thấy day dứt. Những lời nói cay nghiệt mà cô ta từng thốt ra, giờ đây như những lưỡi dao quay lại cứa vào chính tim cô ta. Cô ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ hãi cái nhìn của bà Thoa, sợ hãi ánh mắt oán trách của những người em gái chồng, và sợ hãi cả những phán xét của xã hội.

Trong một khoảnh khắc yếu lòng, nhìn mẹ nằm đó bất động, nhìn thấy nỗi đau chất chứa trong mắt các em gái khi họ về thăm, Hiếu và Hạnh không thể chịu đựng thêm được nữa. Lòng ân hận đã dâng lên đến đỉnh điểm. Họ quỳ gối trước giường bà Thoa, nước mắt lăn dài, cầu xin sự tha thứ từ bà Thoa, và từ cả ba cô em gái. Giọng họ nghẹn ngào, đứt quãng: "Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ! Con có lỗi với mẹ nhiều lắm! Xin mẹ hãy tha thứ cho con!"

Ba người con gái nhìn anh chị, ánh mắt họ vẫn còn sự hoài nghi và đau đớn. Nhưng nhìn thấy những giọt nước mắt hối hận của Hiếu và Hạnh, nhìn thấy sự tiều tụy của bà Thoa, họ cũng mềm lòng. Nỗi đau đã khiến họ trở nên gắn kết hơn.

Trong lúc gia đình đang chìm trong không khí nặng nề của sự hối lỗi và tha thứ, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện. Đó là một luật sư, mang theo một phong bì cũ kỹ. Ông ấy nói rằng ông là luật sư riêng của bố bà Thoa, người đã mất từ lâu. Ông Phong, bố bà Thoa, trước khi mất đã để lại một bản di chúc bí mật.

Bản di chúc ấy đã được cất giữ cẩn thận suốt bao năm qua, và chỉ được phép công bố khi bà Thoa lâm vào cảnh hiểm nghèo, không còn khả năng tự bảo vệ mình. Nội dung di chúc đã khiến tất cả mọi người trong phòng chết lặng: Bố bà Thoa, cụ Phong, trước khi qua đời đã để lại toàn bộ gia tài của mình, bao gồm một phần lớn đất đai ở một khu vực khác và một khoản tiền lớn trong ngân hàng, cho bốn người con gái của bà Thoa, và chỉ để lại một phần nhỏ cho Hiếu, vì ông biết Hiếu là con trai cả, sẽ được hưởng tài sản của dòng họ nội.

Và điều đáng kinh ngạc hơn nữa là, trong di chúc, cụ Phong còn ghi rõ: "Nếu một ngày nào đó, con trai cả của ta có ý định chiếm đoạt tài sản của mẹ già và các em gái, thì toàn bộ tài sản mà ta để lại cho nó sẽ được chuyển sang cho người con gái út." Điều này như một cú sốc lớn đối với Hiếu và Hạnh. Họ không ngờ rằng, bố bà Thoa, người đã mất từ lâu, lại có thể "nhìn thấu" được lòng tham của Hiếu từ trước.

Bà Thoa cũng bàng hoàng. Bà không hề biết về sự tồn tại của bản di chúc này. Nước mắt bà lăn dài, không phải vì tiếc nuối tài sản, mà vì sự thấu hiểu và tình yêu thương vô bờ bến của người cha quá cố. Ba cô con gái cũng sửng sốt, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Họ không ngờ rằng, người cha đã mất của họ lại có tầm nhìn xa đến vậy.

Sau khi luật sư rời đi, Hiếu và Hạnh hoàn toàn sụp đổ. Họ nhận ra rằng, không chỉ có lương tâm cắn rứt, mà cả "linh hồn" của người cha đã mất cũng đang nhìn thấu và trừng phạt họ. Họ quỳ gối một lần nữa, không chỉ xin lỗi bà Thoa, mà còn xin lỗi cả ba người em gái, xin lỗi cả người cha đã khuất. Lần này, những lời xin lỗi của họ không chỉ xuất phát từ sự ân hận, mà còn từ sự sợ hãi, từ sự hối lỗi thực sự.

Để thể hiện sự hối cải chân thành, Hiếu và Hạnh đã làm một việc khiến tất cả mọi người ngỡ ngàng, và làm tan chảy những nghi ngờ còn sót lại: Họ đã gửi lại một nửa số tiền bán đất cho bà Thoa, cùng với số tiền mà bà Thoa phải "đóng góp" hàng tháng, và một phần tiền lớn từ khoản tiết kiệm của họ để chi trả toàn bộ chi phí chữa bệnh cho bà. Đồng thời, họ hứa sẽ chăm sóc mẹ chu đáo, tận tình, không bao giờ đối xử tệ bạc nữa, và sẽ sửa sang lại căn nhà cho bà ở.

Ba người con gái, dù ban đầu còn nghi ngờ, nhưng nhìn thấy sự chân thành trong ánh mắt và hành động của anh chị, cuối cùng cũng chấp nhận tha thứ. Họ hiểu rằng, con người ai cũng có lúc lầm lỡ, quan trọng là biết hối lỗi và sửa chữa. Họ cũng nhận ra rằng, tình cảm gia đình là điều quý giá nhất, không thể đổi bằng tiền bạc. Họ quyết định không nhận khoản tiền từ di chúc của ông Phong, mà để lại cho người con út để lo tương lai.

Câu chuyện kết thúc với hình ảnh gia đình bà Thoa, dù đã trải qua sóng gió, nhưng lại được hạnh phúc trở lại. Bà Thoa, tuy bệnh tật nhưng được sự chăm sóc tận tình của các con, đặc biệt là Hiếu và Hạnh. Hiếu và Hạnh đã thực sự thay đổi, họ trở nên hiếu thảo, quan tâm hơn đến mẹ và các em gái. Ba cô con gái cũng thường xuyên về thăm mẹ hơn, và cùng nhau chăm sóc bà.

Dù vết thương lòng có thể vẫn còn đó, nhưng họ đã tìm lại được sự bình yên trong tình thân, chứng minh rằng, dù có lúc bị lòng tham che mờ, tình yêu thương gia đình vẫn có thể chiến thắng và hàn gắn mọi rạn nứt. Căn nhà nhỏ của bà Thoa giờ đây lại tràn ngập tiếng cười, tiếng nói chuyện, và hơi ấm của tình thân.

Mỗi tối, Hiếu và Hạnh thay phiên nhau chăm sóc bà Thoa. Hạnh tự tay nấu những món ăn bổ dưỡng cho bà, và thường xuyên trò chuyện, kể chuyện cho bà nghe. Hiếu thì bóp chân, bóp tay cho mẹ, và đọc báo cho bà nghe. Bà Thoa cảm thấy mình thật may mắn, dù đã trải qua nhiều đau khổ, nhưng cuối cùng, bà vẫn có được một gia đình yêu thương, đùm bọc lẫn nhau.

Ba người con gái cũng thường xuyên gửi tiền về cho mẹ, và tranh thủ những ngày nghỉ để về thăm bà. Họ cùng nhau chăm sóc bà Thoa, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đẹp về người cha quá cố, và cùng nhau vun đắp tình cảm gia đình. Họ đã học được rằng, tài sản không phải là tất cả, mà tình yêu thương, sự thấu hiểu và sự tha thứ mới là điều quý giá nhất.

Bà Thoa, dù bệnh tật, nhưng khuôn mặt bà luôn rạng rỡ nụ cười. Bà nhìn các con, nhìn các cháu, lòng bà tràn ngập niềm hạnh phúc. Bà biết, mình đã có những đứa con, dù có lúc lầm lỡ, nhưng cuối cùng, chúng cũng đã trưởng thành, đã nhận ra giá trị của tình thân. Và bà, một người mẹ, đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Câu chuyện về gia đình bà Thoa sẽ mãi là một bài học sâu sắc về lòng tham, sự hối lỗi, và sức mạnh của tình yêu thương gia đình.