Min menu

Pages

X:ót x:a cảnh bà lão bán bánh mì một mình m:ưu s:inh, cô gái trẻ ngày nào cũng ghé mua như thói quen. Đến khi bà đ:ổ b:ệnh, cô t:ận t:ình chăm sóc và b:àng ho:àng trước sự thật phía sau...

 Sáng sớm, trời còn chưa kịp hửng, tiếng rao bánh mì đã vang vọng nơi góc phố. Vy dừng bước, nhìn bà cụ lom khom bên xe bánh mì nhỏ. Bà gầy đến nỗi chỉ một cơn gió mạnh cũng có thể cuốn bà đi mất. Nhưng ánh mắt bà lại sáng, ấm áp như tia nắng đầu ngày. Mỗi lần bà đưa ổ bánh mì nóng hổi cho Vy, cô luôn cảm thấy một thứ gì đó rất quen thuộc, rất gần gũi.

Vy là nhân viên văn phòng, sống độc thân trong căn hộ nhỏ cách đó hai con phố. Dù không dư dả, cô vẫn đều đặn mỗi sáng mua bánh mì của bà, không phải vì đói, mà vì cảm giác ấm lòng. Những lúc vội, Vy chỉ kịp dúi vào tay bà vài tờ tiền, rồi lại quay đầu cười: “Con đi làm đây, bà giữ sức khỏe nhé!” Bà cụ nhìn theo, ánh mắt hiền từ như một người mẹ dõi theo con gái.



Có lần trời mưa tầm tã, bà vẫn ngồi co ro trong áo mưa cũ kỹ, tay run run cầm ổ bánh. Vy lao tới, dúi vội chiếc ô vào tay bà. “Bà ơi, con dặn bao nhiêu lần rồi, mưa là nghỉ bán, để mai bán tiếp.” Bà chỉ cười, giọng khàn khàn: “Không bán thì chẳng có tiền ăn, bà quen rồi con à.” Câu nói khiến Vy thấy tim mình nghẹn lại.

Tình cảm giữa họ cứ lớn dần qua từng buổi sáng như thế. Không ai hỏi người kia nhiều về quá khứ, nhưng sự quan tâm lặng thầm đã nói lên tất cả. Vy bắt đầu đem thêm sữa, trái cây, cả áo ấm cho bà. “Bà nhớ ăn uống đầy đủ nhé, già rồi phải giữ sức.” Bà gật đầu, mắt ánh lên niềm vui khó tả.

Rồi một sáng nọ, Vy đến chỗ cũ, nhưng không thấy bà đâu. Cô đứng lặng một lúc, rồi hỏi người bán hàng bên cạnh. Họ nói bà đổ bệnh, có người đưa vào bệnh viện. Tin ấy như một cú đấm vào ngực cô. Cô bỏ buổi làm, tức tốc chạy đến bệnh viện gần nhất, lòng nóng như lửa đốt.

Tìm khắp nơi, cuối cùng cô cũng thấy bà nằm lặng lẽ trên giường bệnh. Bà nhỏ bé, nhợt nhạt, thở mệt nhọc dưới lớp chăn mỏng. Vy nắm lấy bàn tay gầy guộc ấy, nước mắt lặng lẽ rơi. "Con đến rồi, bà ơi, bà cố lên nhé."

Bác sĩ nói bà bị viêm phổi nặng, cần điều trị dài ngày. Khi hỏi về người thân, họ bảo không ai đến nhận. Vy không chút do dự, ký vào giấy bảo lãnh. Từ hôm đó, mỗi ngày sau giờ làm, cô lại tất tả chạy vào viện, đút cháo, lau người, xoa dầu cho bà.

Một hôm, bà nhìn Vy thật lâu, rồi nói trong hơi thở yếu ớt: "Vy à, bà có điều này muốn nói, nhưng con phải hứa là không giận bà." Cô sững người, rồi nhẹ nhàng gật đầu. "Bà không có cháu nào bị bệnh. Bà sống một mình từ lâu lắm rồi... Bà nói vậy để người ta thương, để có lý do mà tiếp tục." Vy lặng đi. Một nỗi nghẹn ngào trào lên trong cổ họng. Cô không ngờ, sau bao yêu thương cô dành cho bà, lại là một lời nói dối.

Nhưng rồi cô chợt hiểu. Sự cô đơn khiến người ta phải bịa ra một câu chuyện để cảm thấy mình còn tồn tại. Bà không lừa cô để lấy gì, chỉ đơn giản là để được sống thêm một ngày có ý nghĩa. Từ giây phút ấy, Vy cảm thấy thương bà hơn bất kỳ lúc nào.

Khi bệnh bà thuyên giảm, Vy dọn đến ở cùng bà trong căn nhà trọ nhỏ cuối con hẻm. Bà cằn nhằn: "Phiền con quá rồi, Vy à." Nhưng cô chỉ cười: "Bà là người thân duy nhất của con, phiền gì đâu ạ."

Căn nhà nhỏ bỗng đầy tiếng cười, tiếng nấu nướng, tiếng hai người đàn bà một già một trẻ trò chuyện mỗi tối. Vy đi làm, bà ở nhà nấu cơm, đôi khi còn tỉ mẩn vá lại áo cho cô. Hạnh phúc tưởng như giản đơn, mà Vy chưa bao giờ có được từ khi cha mẹ ly hôn.

Một buổi chiều, bà gọi Vy lại, đưa cho cô một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. "Trong này là mấy thứ bà giữ suốt đời. Con giữ giúp bà nhé, mai này..." Vy mở hộp, thấy những bức ảnh cũ, giấy khai sinh, cả một mảnh giấy nhăn nhúm ghi tên một cô bé: "Lê Thị Vân Vy". Cô sững sờ.

Tim đập loạn nhịp, cô nhìn bà, miệng lắp bắp: "Bà... bà biết tên con?" Bà gật đầu, mắt rưng rưng: "Bà là... là bà ngoại con, Vy à. Ngày trước vì hoàn cảnh, mẹ con giận bà, rồi mang con đi biệt tích. Bà tìm mãi không được. Khi thấy con lần đầu, bà nhận ra ngay, nhưng không dám nói."

Vy choáng váng. Cô không biết nên vui hay đau, tim như bị xé ra thành từng mảnh. Cả cuộc đời cô đi tìm cảm giác gia đình, hóa ra người thân yêu nhất lại luôn bên cạnh, dưới lớp vỏ bọc người lạ. Nước mắt cô tuôn rơi, cô ôm chầm lấy bà: "Bà ơi, con không giận... Con hạnh phúc vì cuối cùng con cũng tìm được bà."

Từ đó, tình cảm của họ càng thêm sâu nặng. Vy làm giấy tờ để bà được khám chữa bệnh miễn phí, chuyển hai bà cháu đến một căn hộ nhỏ sạch sẽ hơn. Cô bỏ thói quen sống khép kín, tham gia hoạt động thiện nguyện, chăm sóc người già neo đơn. Cô thấy hình bóng bà trong từng cụ ông cụ bà đang lặng lẽ sống quạnh hiu.

Một năm sau, trong lễ tốt nghiệp văn bằng hai của Vy, bà ngồi hàng ghế đầu, ánh mắt tự hào. "Bà ngoại ơi, con làm được rồi." Bà cười, rưng rưng nước mắt. Bà không nói gì, chỉ siết chặt tay Vy như sợ lạc mất lần nữa.

Cuộc sống có những mối nhân duyên kỳ lạ. Một ổ bánh mì, một lời hỏi han, tưởng chừng là ngẫu nhiên, hóa ra là sự sắp đặt tuyệt vời của số phận. Vy không còn là cô gái cô đơn giữa phố thị. Bà không còn là bà lão lạc lõng giữa dòng đời. Họ đã tìm thấy nhau, trong yêu thương, tha thứ và một mái ấm không máu mủ nhưng hơn cả ruột thịt.