Min menu

Pages

Vợ chồng về quê x-ây n-hà g-ỗ bị cô ruột "m-ỉa m-ai" coi thường , chú ruột bất ngờ lên tiếng bảo vệ và nói một câu khiến cô ta câ-m ní-n và lặ-ng l-ẽ rời đi...

 Tiếng búa gõ lách cách, tiếng cưa gỗ xèn xẹt vang vọng giữa không gian yên bình của vùng quê thanh vắng. Nam, với vóc dáng gầy gò nhưng rắn rỏi, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, miệt mài với công trình của riêng mình. Anh vừa lập gia đình, và thay vì chọn cuộc sống đô thị ồn ào, chen chúc như bao bạn bè cùng trang lứa, Nam và vợ là Hà đã đưa ra một quyết định táo bạo: về mảnh đất ông bà để lại, tự tay xây dựng một căn nhà gỗ nhỏ giữa vườn cây xanh mát. Đó không chỉ là một ngôi nhà, mà còn là hiện thân của một ước mơ, một triết lý sống giản dị, gần gũi với thiên nhiên mà anh luôn ấp ủ.

Nam dồn hết tâm huyết, từng giọt mồ hôi, từng đồng tiền tích cóp vào công trình này. Anh tự tay chọn từng thanh gỗ, mài giũa từng viên đá, tỉ mẩn đến từng chi tiết nhỏ nhất. Mỗi đường vân gỗ, mỗi viên gạch đều mang theo câu chuyện về sự lao động miệt mài, về tình yêu thương vô bờ bến mà anh và Hà dành cho tổ ấm tương lai. Họ không cần một biệt thự lộng lẫy hay một căn hộ xa hoa, chỉ cần một không gian ấm cúng, nơi họ có thể tìm thấy sự bình yên sau những bộn bề của cuộc sống.



"Anh mệt không? Nghỉ một chút đi anh," Hà mang ra một cốc nước chanh mát lạnh, đôi mắt cô lấp lánh niềm vui và sự tự hào. Hà là người luôn ủng hộ mọi quyết định của Nam, là nguồn động viên lớn nhất giúp anh vượt qua những khó khăn. Cô cũng tự tay trồng rau, chăm sóc vườn cây, hình dung về một tương lai giản dị mà hạnh phúc bên chồng. Những buổi chiều tà, hai vợ chồng lại ngồi bên nhau, ngắm nhìn căn nhà dần thành hình, lòng tràn ngập niềm hy vọng và sự mong chờ.

Ngôi nhà gỗ nhỏ xinh dần hiện ra, ẩn mình giữa những tán cây xanh mát, như một bức tranh bình dị mà đầy sức sống. Nó không quá lớn, nhưng đủ ấm cúng cho một gia đình nhỏ. Từng khung cửa sổ đón ánh nắng ban mai, từng mái hiên che mưa nắng đều được Nam tính toán tỉ mỉ. Anh hình dung về những buổi sáng vợ chồng cùng nhâm nhi tách cà phê, nghe tiếng chim hót, hay những buổi tối cùng đọc sách dưới ánh đèn vàng dịu.

Tuy nhiên, niềm vui và sự bình yên ấy của Nam không phải lúc nào cũng được mọi người xung quanh thấu hiểu và chấp nhận. Người cô ruột của Nam, cô Thu, là một người phụ nữ thành đạt, sống ở thành phố lớn trong một căn biệt thự sang trọng. Cô Thu luôn tự hào về sự giàu có, về cuộc sống tiện nghi của mình. Trong mắt cô, việc Nam chọn về quê xây nhà gỗ là một sự "lãng phí", một sự "thoái hóa" không đáng có.

Một ngày nọ, cô Thu ghé thăm nhà Nam. Khi chiếc xe hơi bóng loáng của cô dừng lại trước con đường đất, bà con lối xóm đều ngoái nhìn. Cô Thu bước xuống xe, bộ váy sang trọng, chiếc túi xách hàng hiệu nổi bật giữa khung cảnh làng quê giản dị. Cô nhìn căn nhà gỗ của Nam với ánh mắt thương hại, xen lẫn chút khinh thường khó che giấu.

"Xây cái nhà bé tí này làm gì hả Nam? Cháu cũng là kỹ sư xây dựng cơ mà? Việc gì phải về đây làm khổ thân, làm cái nhà lụp xụp thế này?" Cô Thu nói, giọng cô vang vang, đầy vẻ trách móc và có phần mỉa mai. "Ở thành phố cho tiện nghi, sung sướng, đủ thứ dịch vụ. Về đây làm gì cho cực? Đất đai rộng thế này, sao không xây hẳn cái biệt thự cho oai, cho xứng tầm?".

Lời nói của cô Thu như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Nam. Anh cảm thấy tủi thân, bất lực, và cả một chút giận dữ. Bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu ước mơ anh gửi gắm vào căn nhà này, bỗng chốc trở thành trò cười trong mắt người cô ruột. Hà đứng bên cạnh Nam, nắm chặt tay anh, ánh mắt cô cũng ánh lên vẻ buồn bã.

Những người hàng xóm xung quanh, vốn hiền lành, chất phác, cũng cảm thấy khó xử. Họ hiểu và quý mến Nam, hiểu được ước mơ giản dị của vợ chồng anh. Nhưng trước sự "oai phong" của cô Thu, họ chỉ biết im lặng. Không khí trở nên căng thẳng, ngột ngạt. Nam cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên lồng ngực. Anh muốn giải thích, muốn bảo vệ ước mơ của mình, nhưng những lời lẽ của cô Thu dường như đã khóa chặt họng anh.

Trong khoảnh khắc ấy, chú ruột của Nam, chú Hoàng, một người đàn ông hiền lành, ít nói, đã bước đến. Chú Hoàng là em trai của bố Nam, sống ở làng từ nhỏ và luôn yêu thương, quan tâm đến Nam như con ruột. Từ nãy đến giờ, chú vẫn lặng lẽ quan sát, lắng nghe. Ánh mắt chú nhìn cô Thu, rồi nhìn Nam, đầy sự thấu hiểu và sẻ chia.

Chú Hoàng bước đến gần cô Thu, giọng nói từ tốn nhưng rõ ràng, từng lời từng chữ đều mang theo sức nặng và sự chân thành: "Cô à, cái nhà này tuy nhỏ bé thật đấy, không được nguy nga, lộng lẫy như biệt thự của cô trên thành phố đâu." Chú dừng lại một chút, ánh mắt chú nhìn thẳng vào cô Thu, không hề né tránh. "Nhưng nó không phải là cái nhà lụp xụp, không phải là nơi để làm khổ thân như cô nói."

"Cái nhà này," chú Hoàng tiếp lời, giọng chú vang lên, đầy sự tự hào và kiên định, "nó được xây bằng tình yêu thương và ước mơ của thằng Nam, của con bé Hà. Nó được xây bằng mồ hôi, nước mắt và cả tuổi trẻ của chúng nó. Nó không phải là nơi để khoe khoang sự giàu có, mà là nơi để sống bình yên, để tìm thấy hạnh phúc giản dị, để được sống đúng với bản chất của mình."

"Hạnh phúc không nằm ở chỗ to hay nhỏ, không nằm ở việc sống trong biệt thự hay nhà gỗ, mà nằm ở chỗ con người ta cảm thấy đủ đầy, cảm thấy bình yên trong tâm hồn," chú Hoàng nói, giọng chú trầm ấm, như một lời răn dạy thấm thía. "Con người ta sống trên đời, đâu phải ai cũng cần sự phô trương. Có những người, họ tìm thấy giá trị đích thực trong sự giản dị, trong sự an nhiên tự tại."

Lời nói của chú Hoàng như một luồng gió mát lành thổi qua, xua tan đi bầu không khí căng thẳng. Cô Thu sững sờ. Gương mặt cô chuyển từ vẻ kiêu căng sang sự bối rối, rồi cuối cùng là sự ngượng ngùng. Cô không nói thêm được lời nào, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt cô dao động, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Có lẽ, những lời của chú Hoàng đã chạm đến một góc khuất nào đó trong tâm hồn cô, một góc khuất đã bị che lấp bởi vật chất và sự phô trương.

Nam nhìn chú Hoàng, lòng anh dâng trào một nỗi biết ơn vô hạn. Chú không chỉ bảo vệ anh, mà còn bảo vệ ước mơ, bảo vệ triết lý sống của anh. Anh nhận ra rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu định kiến, bao nhiêu lời chê bai, thì vẫn luôn có những người hiểu và ủng hộ mình. Hà cũng nhìn chú Hoàng, đôi mắt cô ánh lên sự ngưỡng mộ.

Sau hôm đó, cô Thu không còn đến thăm thường xuyên nữa. Tuy nhiên, mỗi lần cô gọi điện về, giọng điệu cô đã thay đổi. Cô không còn nhắc đến việc Nam nên về thành phố, không còn so sánh căn nhà gỗ với biệt thự của mình. Cô bắt đầu hỏi thăm về cuộc sống ở quê, về vườn cây, về những dự định của Nam. Dường như, lời nói của chú Hoàng đã gieo vào lòng cô một hạt mầm của sự thấu hiểu và trân trọng những giá trị giản dị.

Nam và Hà vẫn tiếp tục cuộc sống bình yên trong căn nhà gỗ của mình. Họ cùng nhau chăm sóc vườn cây, cùng nhau vun đắp tổ ấm. Mỗi ngày trôi qua, họ càng cảm thấy hạnh phúc hơn với lựa chọn của mình. Căn nhà gỗ không chỉ là nơi che mưa nắng, mà còn là nơi chứa đựng tình yêu, tiếng cười và những ước mơ giản dị.

Chú Hoàng vẫn luôn là người ủng hộ thầm lặng của Nam. Ông thường xuyên ghé thăm, giúp đỡ Nam những việc nhỏ nhặt trong nhà, và luôn lắng nghe những câu chuyện của Nam với sự thấu hiểu. Ông không cần những lời cảm ơn hoa mỹ, chỉ cần nhìn thấy Nam hạnh phúc là đủ. Tình cảm chú cháu càng trở nên gắn bó hơn bao giờ hết.

Cuộc sống của Nam không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Có những lúc anh gặp khó khăn trong công việc, có những lúc anh cảm thấy nản lòng. Nhưng mỗi khi nhìn về căn nhà gỗ thân thương, nhìn nụ cười của Hà, và nhớ đến lời dặn của chú Hoàng, anh lại có thêm động lực để vượt qua. Anh hiểu rằng, giá trị của cuộc sống không nằm ở sự giàu có vật chất, mà nằm ở sự bình yên trong tâm hồn, ở tình yêu thương và sự đủ đầy từ những điều giản dị nhất.

Rồi một ngày, một vị khách đặc biệt ghé thăm "Ngôi Nhà Gỗ Bình Yên" của Nam. Đó là một kiến trúc sư nổi tiếng, người đã nghe về câu chuyện của Nam và bị ấn tượng bởi triết lý sống của anh. Ông đề nghị hợp tác với Nam trong một dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng sinh thái, nơi những ngôi nhà gỗ giản dị, thân thiện với môi trường sẽ là điểm nhấn. Đó là một cơ hội lớn, mở ra một con đường mới cho sự nghiệp của Nam.

Nam đã không ngờ rằng, chính từ căn nhà gỗ nhỏ bé của mình, từ triết lý sống giản dị của mình, anh lại có thể tạo ra một ảnh hưởng lớn đến vậy. Anh nhận ra rằng, sự khác biệt, sự chân thật và lòng kiên định với giá trị của bản thân đôi khi lại là chìa khóa dẫn đến thành công. Anh đã chứng minh rằng, hạnh phúc không cần phải to lớn, hào nhoáng, mà có thể tìm thấy trong những điều giản dị nhất, trong sự bình yên của tâm hồn.

Cô Thu, sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm đến "Ngôi Nhà Tình Nghĩa" mà Nam đã xây dựng thành công. Cô nhìn những ngôi nhà gỗ nhỏ xinh, hài hòa với thiên nhiên, nhìn những người khách đang tận hưởng sự bình yên, thư thái. Cô thấy một Nam khác hẳn, không còn vẻ non nớt ngày nào mà thay vào đó là sự điềm tĩnh, tự tin và một ánh mắt đầy ánh sáng.

"Cô xin lỗi Nam," cô Thu nói, giọng cô khẽ run run. "Cô đã sai rồi. Cô đã quá vội vàng phán xét, quá coi trọng vật chất mà quên đi những giá trị thật sự. Căn nhà của cháu, dù nhỏ bé, nhưng lại có một sức hút đặc biệt. Nó không chỉ là một ngôi nhà, mà nó là một triết lý sống."

Nam mỉm cười, không trách móc cô. Anh hiểu rằng, con người ai cũng có thể mắc sai lầm, quan trọng là họ biết nhận ra và thay đổi. Anh ôm chầm lấy cô Thu, một cái ôm nói lên sự tha thứ và thấu hiểu. Mối quan hệ giữa Nam và cô Thu đã được hàn gắn, trở nên gắn bó hơn bao giờ hết. Cô Thu bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để về thăm Nam, để tìm kiếm sự bình yên mà cô đã đánh mất trong cuộc sống đô thị ồn ào.

Chú Hoàng nhìn cảnh tượng đó, lòng ông tràn ngập niềm vui. Ông biết rằng, lời nói của mình năm xưa đã không uổng phí. Nam đã không chỉ xây dựng được ngôi nhà mơ ước, mà còn xây dựng được tình yêu thương, sự thấu hiểu trong gia đình. Đó là một thành công lớn hơn bất kỳ công trình kiến trúc nào.

Và cứ thế, "Ngôi Nhà Gỗ Bình Yên" của Nam không chỉ là tổ ấm của anh và Hà, mà còn trở thành một biểu tượng, một nguồn cảm hứng cho nhiều người. Nhiều cặp vợ chồng trẻ đã tìm đến Nam để nhờ anh tư vấn, thiết kế những ngôi nhà tương tự. Họ muốn tìm lại sự bình yên, sự giản dị giữa cuộc sống hiện đại. Nam đã không chỉ xây dựng nhà, mà anh còn xây dựng những ước mơ, những giá trị sống.

Nam, Hà, và chú Hoàng vẫn thường xuyên ngồi quây quần bên hiên nhà, ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống trên những mái nhà gỗ, trên những vườn cây xanh mát. Tiếng cười nói rộn ràng của các cháu nhỏ chạy nhảy trong sân. Hạnh phúc không cần phải đi đâu xa tìm kiếm. Nó ở ngay đây, trong từng hơi thở, trong từng khoảnh khắc giản dị mà trọn vẹn, trong căn nhà nhỏ được xây bằng tình yêu và ước mơ. Đó là một kết thúc có hậu, một minh chứng cho rằng, giá trị thực sự của cuộc sống nằm trong tâm hồn, không phải ở vật chất hào nhoáng.