Min menu

Pages

Vợ c-ũ vào viện th-ăm ch-ồng, bà-ng h-oàng khi anh đưa tập h-ồ s-ơ và sự thật khiến cô h-ối hậ-n c-ả đ-ời vì...

Sau ba năm ly hôn, cuộc sống của tôi đã trở về một quỹ đạo bình lặng, không còn những giông bão của tình yêu, cũng chẳng còn những vết rạn nứt của hôn nhân đổ vỡ. Tôi đã tập quen với sự độc lập, với việc tự lo cho bản thân và mẹ già. Thế rồi, một buổi chiều thứ sáu định mệnh, một cuộc điện thoại bất ngờ từ người bạn chung đã phá vỡ sự bình yên ấy: “Anh ấy… nhập viện rồi.” Tim tôi như hẫng một nhịp. “Anh ấy” – đó là chồng cũ của tôi. Dù ban đầu định bỏ qua, coi như đó là chuyện của người dưng, nhưng một cơn mưa nhẹ đầu mùa bất chợt đổ xuống, từng hạt mưa tí tách gõ trên mái hiên, khẽ khàng len lỏi vào tâm hồn, khiến lòng tôi mềm lại. Một sự thôi thúc khó tả trỗi dậy, tôi quyết định đến thăm anh, như một hành động cuối cùng của sự tử tế.

Bệnh viện, nơi tôi từng đến thăm mẹ chồng những ngày bà ốm, giờ lại mang một vẻ khác lạ. Hành lang khoa nội tổng hợp vắng vẻ, ánh đèn vàng hắt hiu tạo nên một không khí tĩnh mịch đến rợn người. Bước chân tôi chậm rãi, lòng đầy những suy nghĩ miên man. Tiếng ho khàn khàn và tiếng thở dài khẽ khàng từ căn phòng cuối hành lang, nơi anh đang nằm, đã khiến lòng tôi dội lên một làn sóng lạ. Hình ảnh anh những ngày còn chung sống ùa về, từng khoảnh khắc vui buồn, từng lời nói, từng cử chỉ, tất cả như thước phim quay chậm. Tôi lấy hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, rồi khẽ đẩy cửa bước vào.



Căn phòng trắng toát, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, lạnh lẽo đến gai người. Anh đang ngồi tựa lưng vào giường, đôi mắt khép hờ, gương mặt gầy đi thấy rõ, những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt. Anh không còn vẻ phong độ, đầy sức sống như ngày xưa, mà thay vào đó là sự tiều tụy, yếu ớt. Khi tôi bước đến gần, tiếng bước chân khẽ khàng của tôi dường như đánh thức anh. Anh chậm rãi mở mắt, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt tôi. Một thoáng ngỡ ngàng hiện rõ trên khuôn mặt anh, rồi anh nở một nụ cười nhẹ, yếu ớt nhưng đầy sự bình yên: “Em đến rồi à.”

Lời nói của anh khiến tôi bối rối. Tôi cảm thấy lúng túng, không biết phải nói gì, phải làm gì. Tôi bắt đầu nói những điều vô nghĩa về thời tiết, về công việc, về những chuyện vụn vặt để che giấu sự ngượng ngùng và những cảm xúc đang hỗn loạn trong lòng. Anh lắng nghe, không ngắt lời, ánh mắt anh không rời tôi, cứ thế nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt đó, đầy sự thấu hiểu và bao dung, khiến tôi bất giác thấy mình bé lại, trở về với dáng vẻ ngây thơ, vụng về của thuở mới yêu, cái thuở mà chúng tôi chỉ biết trao cho nhau những ánh mắt trong veo và những lời hẹn ước giản đơn.

Trong sự im lặng bao trùm căn phòng, khi những lời nói vô nghĩa của tôi dần tắt hẳn, anh chậm rãi đưa cho tôi một tập hồ sơ bọc trong túi giấy màu nâu cũ kỹ. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói trầm ấm nhưng lại chứa đựng một sự mệt mỏi khó tả: “Anh không gọi cho em vì không biết có nên hay không. Nhưng nếu em đã đến… thì có lẽ em nên biết những thứ này.” Lòng tôi bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành. Tập hồ sơ đó, gói gọn trong chiếc túi giấy đơn giản, dường như chứa đựng một bí mật nào đó, một sự thật mà tôi chưa từng biết đến.

Tôi ngập ngừng nhận lấy chiếc túi giấy. Tay tôi run run mở ra. Bên trong là một tập hồ sơ khám chữa bệnh chi chít những thuật ngữ y khoa, nhưng tôi vẫn có thể đọc được những dòng chữ quan trọng, những dòng chữ đã khiến tôi bàng hoàng, chết lặng: anh bị u tuyến thượng thận ác tính giai đoạn đầu, đã phẫu thuật một lần rồi tái phát. Cùng với đó là những lá thư viết dở, những dòng chữ chất chứa nỗi nhớ nhung, tình yêu và cả sự dằn vặt, gửi cho tôi nhưng không bao giờ được gửi đi. Và rồi, một sấp giấy sao kê tài khoản ngân hàng, những con số khô khan nhưng lại hé lộ một sự thật khác, một sự thật khiến tôi nghẹn ngào: những khoản chuyển tiền định kỳ, đều đặn hàng tháng, cho mẹ tôi.

Tôi bàng hoàng, rối bời. Mọi thứ trước mắt tôi như sụp đổ. Tôi không thể tin vào những gì mình đang thấy. Anh, người đàn ông mà tôi đã từng nghĩ là vô tâm, là lạnh nhạt, người mà tôi đã oán trách vì đã để tôi phải gánh vác mọi thứ sau ly hôn, giờ đây lại đang âm thầm chiến đấu với căn bệnh quái ác và lặng lẽ giúp đỡ mẹ tôi. Anh vẫn im lặng nhìn ra cửa sổ, gương mặt bình thản đến lạnh lẽo, như thể anh không quan tâm đến sự ngạc nhiên, nỗi đau và sự hối hận đang giày vò tôi.

Cuối cùng, tôi cất lời, giọng nói nghẹn ngào, run rẩy, như một người vừa tỉnh giấc sau cơn ác mộng: “Anh vẫn giúp mẹ em?”. Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt anh đượm buồn, nhưng không có chút trách móc hay buộc tội. Anh khẽ gật đầu: “Bà đã lớn tuổi. Lúc chúng ta chia tay, anh biết em sẽ đau, nhưng anh không muốn bà cũng bị cuốn vào những rắc rối của chúng ta. Anh biết bà lo cho em nhiều, nên anh chỉ muốn bà được yên lòng.” Rồi anh nói thêm, giọng anh bình thản, nhưng ẩn chứa một sự cao thượng khiến tôi thấy mình thật nhỏ bé: “Anh chỉ làm những gì em từng làm cho anh – không cần báo đáp. Em đã từng chăm sóc anh khi anh ốm, đã từng lo lắng cho anh khi anh gặp khó khăn. Anh chỉ trả lại thôi.”

Tôi bấu chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nỗi đau thể xác không thấm vào đâu so với nỗi đau trong lòng. Tôi nhớ lại những tháng ngày sau ly hôn, khi tôi vừa thất nghiệp, vừa phải xoay sở tiền thuốc thang cho mẹ. Tôi đã từng trách anh vô tâm, đã từng oán giận vì nghĩ mọi gánh nặng đổ dồn lên vai mình khi anh rời đi. Tôi đã tự lừa dối bản thân rằng mình là người bị hại, là người đáng thương. Tôi đâu ngờ rằng, trong khi tôi lạnh lùng bước ra khỏi cuộc đời anh, anh vẫn lặng lẽ đứng phía sau, dõi theo từng bước đi của tôi, âm thầm giúp đỡ mẹ tôi, gánh vác một phần gánh nặng cho tôi mà không một lời oán thán.

Nước mắt tôi bật khóc nức nở, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, hòa lẫn với sự hối hận, nỗi đau và cả sự xấu hổ tột cùng. Anh quay lại nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn, không trách móc, không buộc tội, càng khiến tôi thấy mình tệ hại, vô tâm đến nhường nào. Tôi đã từng nghĩ mình mạnh mẽ, mình bản lĩnh, nhưng giờ đây tôi nhận ra, mình chỉ là một đứa trẻ yếu đuối, nông nổi, chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không hề quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Tôi hỏi, giọng nói run rẩy, khản đặc: “Anh có giận em không?”. Anh lắc đầu, một nụ cười buồn xuất hiện trên môi anh: “Có lúc cũng có. Có những đêm, anh nằm một mình, nghĩ về những lời em nói, về quyết định của em, anh cũng giận chứ. Nhưng rồi anh hiểu. Mình yêu nhau, nhưng hai người yêu nhau không có nghĩa là sẽ ở lại được với nhau. Khi em chọn rời đi, anh chỉ tiếc... là đã không đủ trưởng thành để giữ được em, để em tin tưởng ở lại bên anh. Có lẽ, nếu anh trưởng thành hơn, nếu anh biết chia sẻ nhiều hơn, mọi chuyện đã khác.”

Họ im lặng rất lâu sau lời nói của anh. Căn phòng lại chìm vào sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của anh và tiếng nấc nghẹn ngào của tôi. Những năm tháng đã qua, những kỷ niệm vui buồn, những vết rạn nứt trong hôn nhân, tất cả như ùa về, rõ nét hơn bao giờ hết. Tôi nhận ra rằng, hôn nhân của chúng tôi không tệ, không phải vì hết yêu mà phải chia tay, mà bởi vì cả hai đã quá trẻ, quá nóng nảy, quá mong đợi sự hoàn hảo và quá ích kỷ. Chúng tôi đã không đủ trưởng thành để cùng nhau vượt qua những khó khăn, những thử thách của cuộc sống. Chúng tôi đã buông tay nhau quá dễ dàng.

Tôi ngồi cạnh anh suốt buổi chiều, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn anh, ngắm nhìn gương mặt tiều tụy nhưng ánh mắt lại đầy sự bình yên và thấu hiểu. Tôi muốn nói nhiều điều, muốn xin lỗi anh, muốn cảm ơn anh, nhưng tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng. Tôi chỉ muốn ngồi yên lặng bên anh, để cảm nhận hơi ấm của anh, để xoa dịu phần nào nỗi hối hận đang giày vò tôi. Cho đến khi bác sĩ vào khám, tôi mới lặng lẽ đứng dậy.

Tôi lặng lẽ rời đi, bước ra khỏi căn phòng trắng lạnh. Nhưng khi ra đến hành lang, không kìm được mà quay đầu nhìn lại căn phòng và người đàn ông gầy gò đang nằm trên giường bệnh. Ánh mắt anh vẫn dõi theo tôi, một ánh mắt đầy sự quan tâm và lo lắng. Lần này, tôi không còn nhìn thấy sự bình thản lạnh lẽo, mà thay vào đó là một sự ấm áp, một tình yêu thương vô điều kiện mà tôi đã không nhận ra khi chúng tôi còn ở bên nhau.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi ôm tập hồ sơ và đọc lại từng dòng chữ, từng lá thư anh viết dở. Mỗi dòng chữ là một nhát dao cứa vào tim tôi, nhưng cũng là một liều thuốc xoa dịu nỗi đau. Một bức thư ngắn viết vào sinh nhật tôi năm ngoái, với những dòng chữ quen thuộc của anh, nhưng lại chứa đựng một ý nghĩa sâu sắc mà trước đây tôi chưa bao giờ hiểu được: "Chúc em tuổi mới bình yên. Nếu một ngày em đọc được thư này, thì biết rằng anh chưa từng thôi chúc em hạnh phúc. Không phải vì em cần anh. Mà vì yêu một người, đôi khi chỉ là biết lùi lại đủ xa để em được sống nhẹ nhàng, để em được là chính mình, không phải gánh vác những nỗi lo lắng, những gánh nặng không đáng có."

Tôi bật khóc lần nữa, nhưng lần này không phải vì hối hận hay đau khổ, mà vì biết rằng, có những điều đã qua không thể cứu vãn, không thể quay trở lại như cũ, nhưng có thể gìn giữ bằng sự tử tế cuối cùng. Tôi đã nhận ra, anh đã yêu tôi một cách âm thầm, lặng lẽ, một tình yêu không đòi hỏi sự đáp trả, không cần những lời nói hoa mỹ, chỉ cần tôi được hạnh phúc.

Tuần sau đó, tôi quay lại bệnh viện với một hộp bánh anh từng thích, những chiếc bánh nhỏ xinh mà anh luôn khen ngon. Tôi muốn mang đến cho anh một chút niềm vui, một chút ngọt ngào. Nhưng khi đến nơi, phòng bệnh đã trống. Người ta nói anh đã chuyển viện để điều trị ở một nơi yên tĩnh hơn, phù hợp với tình trạng sức khỏe của anh. Tôi để lại hộp bánh cùng một lời nhắn nhỏ ở quầy y tá, không chắc anh có nhận được hay không. Lòng tôi lại dấy lên một cảm giác hụt hẫng, nhưng không còn là nỗi đau của sự mất mát, mà là sự chấp nhận và bình yên.

Tôi trở về, vẫn đi làm, vẫn chăm sóc mẹ già, sống một cuộc sống đủ đầy và ý nghĩa. Nhưng trong lòng tôi có thêm một khoảng trống nhỏ – nơi tôi đặt lại tất cả những ký ức về anh. Không còn oán trách, không còn hối tiếc, chỉ còn lại sự thương yêu, sự trân trọng và lòng biết ơn vô hạn. Bởi cô nhận ra: đôi khi người ta rời xa nhau không phải vì hết yêu, mà vì yêu chưa đủ đúng cách, vì chưa đủ trưởng thành để giữ nhau lại. Và phải đi qua mất mát rồi, phải trải qua những nỗi đau rồi, mới hiểu ra rằng, có những người chỉ lặng lẽ yêu mình cả một đời – trong lặng im. Tình yêu của anh, dù đã không còn ở bên tôi, nhưng nó đã trở thành một bài học quý giá, một ngọn hải đăng soi sáng con đường tôi đi, nhắc nhở tôi về giá trị của sự tử tế, của tình yêu thương vô điều kiện.