Min menu

Pages

Về quê không báo trước, con gái cả ch-ết lặ-ng thấy mẹ gi-à ti-ều t-ụy nhặt từng hạt gạo, bên cạnh căn nhà mới của em út và em chồng , sự thật đ-ộng t-rời được h-é l-ộ...

Ánh nắng chiều rọi qua khung cửa sổ phòng làm việc, nhưng không thể xua đi nỗi bất an đang len lỏi trong lòng Lan. Đã bao lâu rồi cô không về thăm mẹ? Ba năm rồi thì phải, kể từ ngày cô lấy chồng và chuyển lên thành phố lớn. Cuộc sống nơi đô thị xa hoa, tấp nập cuốn cô vào vòng xoáy của công việc, của những lo toan cơm áo gạo tiền. Cô là chị cả, gánh nặng cơm áo gia đình đè nặng lên vai, nên ít có điều kiện về thăm mẹ già yếu ở quê. Mỗi cuộc điện thoại, giọng mẹ yếu ớt, lẫn vào tiếng Mai, cô em gái út, và tiếng chồng Mai, Hùng, luôn vang lên vẻ hiếu thảo, chăm sóc mẹ chu đáo. Lan tin tưởng tuyệt đối, không một chút nghi ngờ.

Mai, cô em gái út, luôn miệng nói yêu thương mẹ, nói rằng sẽ chăm sóc mẹ chu đáo thay phần Lan ở xa. Chồng Mai, Hùng, cũng tỏ ra là một người con rể biết điều, thường xuyên đưa mẹ đi khám bệnh, mua đồ ăn ngon. Những lời nói ngọt ngào, những hành động quan tâm ấy đã che mắt Lan, khiến cô hoàn toàn yên tâm. Cô không biết rằng, đằng sau vỏ bọc hiếu thảo ấy là một âm mưu được ấp ủ từ lâu, một kế hoạch tàn nhẫn nhằm chiếm đoạt tài sản của mẹ.



Căn nhà cũ kỹ, hương hỏa của ông bà để lại, là cả một gia tài đối với mẹ. Mảnh đất ấy đã gắn liền với bao kỷ niệm, bao tháng năm thăng trầm của gia đình. Mai và Hùng đã nung nấu ý định chiếm đoạt nó từ lâu. Họ bắt đầu bằng những lời đường mật, thuyết phục mẹ xây lại căn nhà cũ để "mẹ được ở nhà mới, ấm cúng hơn, sạch sẽ hơn". Mẹ Lan, tuổi già lẩm cẩm, lại vốn hiền lành và tin tưởng con cái tuyệt đối, đã gật đầu đồng ý. Bà không hề hay biết rằng, đó chỉ là cái cớ để họ lừa bà ký vào những giấy tờ vay nợ, cầm cố chiếc sổ đỏ quý giá.

Ngày mẹ đặt bút ký, đôi tay run rẩy, ánh mắt bà tràn đầy niềm vui và hy vọng về một ngôi nhà mới, ấm cúng. Bà tin rằng con cái đang làm điều tốt nhất cho mình. Mai và Hùng nhìn nhau, ánh mắt họ lóe lên vẻ đắc thắng. Mảnh đất ấy, giờ đây đã nằm gọn trong tay họ. Với số tiền có được từ việc cầm cố sổ đỏ, họ bắt tay vào xây dựng một căn nhà to lớn, khang trang. Nhưng đó là một căn nhà chung, một ngôi nhà không dành trọn vẹn cho mẹ.

Ngôi nhà mới mọc lên, lộng lẫy và bề thế. Nhưng trái ngược với những gì đã hứa hẹn, mẹ Lan không được sống trong không gian rộng rãi, tiện nghi. Bà bị đẩy vào một căn buồng chật chội, ẩm thấp ở góc nhà, chẳng khác gì một cái kho. Bữa ăn của bà trở nên kham khổ, thường xuyên chỉ có rau luộc và đậu phụ, trong khi Mai và Hùng lại ăn uống sang trọng, đủ đầy. Tần suất họ hắt hủi, mắng mỏ mẹ ngày càng tăng lên. Mẹ Lan, tuổi già lẩm cẩm, lại mang trong mình nỗi buồn tủi vì bị con cái lạnh nhạt, hắt hủi. Bà thường ngồi một mình nhìn ra khoảng sân vắng, nước mắt lưng tròng, nhớ về những đứa con, nhớ về những ngày tháng hạnh phúc đã qua.

Sự thay đổi đột ngột trong cuộc sống của mẹ Lan không qua mắt được một người hàng xóm thân thiết, bà Năm. Bà Năm là bạn già của mẹ Lan, chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối. Lòng bà đau như cắt khi thấy bạn mình phải chịu cảnh đọa đày ngay trong chính căn nhà do con cái xây lên. Bà Năm không thể chịu đựng thêm nữa. Sau nhiều đêm trằn trọc, suy nghĩ, bà quyết định gọi điện báo cho Lan, kể lại tất cả sự thật phũ phàng.

Điện thoại của Lan đổ chuông vào một buổi chiều muộn. Giọng bà Năm run rẩy, đầy vẻ lo lắng và thương cảm, kể cho Lan nghe về tình cảnh của mẹ. Từng lời của bà Năm như sét đánh ngang tai Lan. Cô sững sờ, không tin vào những gì mình đang nghe. "Không thể nào! Mai và Hùng vẫn luôn hiếu thảo với mẹ mà!" Lan thốt lên, giọng cô lạc đi. Nhưng rồi, những mảnh ghép rời rạc bỗng chốc nối lại, những cuộc điện thoại ngắn ngủi của mẹ, những lời nói úp mở của bà Năm trong những lần ít ỏi họ liên lạc trước đây, tất cả đều trở nên rõ ràng.

Một cảm giác sốc nặng, một nỗi tức giận tột độ dâng trào trong lòng Lan. Cô không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này. Người em gái mà cô tin tưởng, yêu thương, lại có thể làm điều tàn nhẫn đến vậy với mẹ ruột? Ngay lập tức, Lan quyết định trở về quê, không báo trước cho ai, để tận mắt chứng kiến mọi chuyện.

Chuyến xe đêm dài đằng đẵng. Suốt chặng đường, Lan không chợp mắt được một phút nào. Trong đầu cô, hàng loạt câu hỏi, hàng loạt hình ảnh cứ thế hiện lên. Cô hình dung ra cảnh mẹ mình tiều tụy, cô đơn. Nỗi lo lắng, sự tức giận và cả nỗi đau khổ cứ thế giằng xé tâm can cô. Cô tự trách mình đã quá vô tâm, quá tin tưởng, để mẹ phải chịu đựng cảnh này.

Khi về đến làng vào lúc rạng sáng, căn nhà mới của Mai và Hùng hiện ra trong màn sương sớm, vẫn lộng lẫy và kiên cố. Nhưng trong mắt Lan, nó không phải là biểu tượng của sự ấm cúng, mà là một minh chứng cho sự bất hiếu, cho lòng tham lam của những kẻ đội lốt hiếu thảo. Lan bước nhanh vào sân, lòng đầy nỗi xót xa và căm phẫn.

Cảnh tượng trước mắt khiến Lan như chết lặng. Mẹ cô đang ngồi co ro trên chiếc ghế tre cũ kỹ ở góc sân, lưng còng, đôi mắt trũng sâu, khuôn mặt hằn rõ những nếp nhăn của tuổi tác và nỗi buồn. Bà đang lúi húi nhặt từng hạt gạo rơi vãi, cẩn thận bỏ vào chiếc bát mẻ. Bộ quần áo bà mặc đã cũ sờn, rách vá. Nhìn thấy con gái, đôi mắt mẹ bỗng bừng sáng, rồi nước mắt lưng tròng. "Lan! Con gái mẹ! Con về rồi ư?" Giọng mẹ yếu ớt, run rẩy, như không tin vào mắt mình.

Lan quỳ sụp xuống, ôm chầm lấy mẹ, bật khóc nức nở. Hơi ấm của mẹ, mùi hương quen thuộc của mẹ xoa dịu phần nào nỗi đau trong lòng Lan, nhưng cũng đồng thời khiến cô cảm thấy tội lỗi và xót xa hơn bao giờ hết. Cô không nói được lời nào, chỉ biết khóc, khóc cho sự tiều tụy của mẹ, khóc cho sự ngu ngốc và cả tin của chính mình.

Mai và Hùng, nghe tiếng động, hốt hoảng chạy ra. Vẻ mặt họ biến sắc khi thấy Lan. Mai cố gắng tỏ vẻ niềm nở, nhưng ánh mắt cô ta lại lộ rõ sự lúng túng và lo lắng. "Chị Lan! Sao chị về bất ngờ thế này? Sao không báo trước cho em một tiếng?". Giọng Mai giả lả, cố gắng che đậy sự thật.

Lan đứng dậy, ánh mắt cô nhìn Mai và Hùng không còn sự yêu thương, tin tưởng như trước mà thay vào đó là sự phẫn nộ và căm ghét. "Các người đã làm gì mẹ tôi?" Lan gằn giọng, "Các người đã lừa dối mẹ, chiếm đoạt tài sản của bà, và để bà phải sống cảnh này sao? Các người có còn là con người không?". Lời nói của Lan như những mũi tên sắc nhọn, đâm thẳng vào Mai và Hùng.

Trong cuộc nói chuyện sau đó, Lan đau đớn khi biết toàn bộ sự thật về chiếc sổ đỏ đã bị cầm cố. Mẹ cô, trong những giọt nước mắt và lời kể đứt quãng, đã thuật lại cách Mai và Hùng đã thuyết phục bà ký vào những giấy tờ mà bà không hề hiểu, cách họ đã hứa hẹn về một cuộc sống tốt đẹp hơn rồi lại quay lưng. Sự thật ấy còn tàn nhẫn hơn cả những gì bà Năm đã kể. Lòng Lan như bị xé toạc.

Lan, vốn là người điềm đạm, ít khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng giờ đây, cô bỗng trở nên mạnh mẽ lạ thường. Nỗi đau của mẹ đã biến cô thành một chiến binh. Cô biết rằng, mình không thể ngồi yên nhìn mẹ bị đối xử bất công, bị chiếm đoạt tài sản một cách trắng trợn như vậy. Cô quyết tâm giành lại công bằng cho mẹ, dù phải đánh đổi bất cứ điều gì.

Ngày hôm sau, Lan dẫn mẹ đến gặp một luật sư uy tín. Cô kể lại toàn bộ câu chuyện, từ việc mẹ bị lừa ký giấy tờ, đến việc mẹ bị hắt hủi, sống trong căn buồng chật chội. Luật sư lắng nghe với vẻ mặt nghiêm trọng, rồi gật đầu. "Trường hợp của bà cụ có thể kiện được. Nhưng sẽ là một cuộc đấu tranh dài và đầy gian nan đấy, cô Lan ạ."

Lan không chùn bước. Cô bắt đầu thu thập chứng cứ, từ những lời khai của hàng xóm, đến những bức ảnh chụp tình trạng căn buồng của mẹ, và cả những hóa đơn, giấy tờ liên quan đến việc xây nhà mà cô lén lút tìm được. Mỗi bằng chứng cô thu thập được đều như một nhát dao đâm sâu hơn vào nỗi đau của cô, nhưng cũng đồng thời tiếp thêm sức mạnh cho cô để tiếp tục cuộc chiến.

Mai và Hùng, khi biết Lan đã thuê luật sư và chuẩn bị khởi kiện, tỏ ra vô cùng hoảng loạn. Ban đầu, họ cố gắng dùng lời lẽ ngon ngọt để thuyết phục Lan từ bỏ. Khi không thành công, họ quay sang đe dọa, chửi bới, thậm chí là tìm cách gây khó dễ cho Lan và mẹ. Lan đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực, nhưng cô vẫn kiên cường. Ánh mắt mẹ, nụ cười yếu ớt của bà, là động lực lớn nhất giúp cô vượt qua tất cả.

Cuộc đấu tranh pháp lý kéo dài suốt nhiều tháng, thậm chí gần một năm. Lan phải đi lại giữa thành phố và quê, vừa lo công việc, vừa theo sát vụ kiện. Có những lúc cô tưởng chừng như gục ngã vì mệt mỏi, vì những lời lẽ cay nghiệt của em gái và em rể, vì những khó khăn về tài chính. Nhưng mỗi khi nhìn thấy mẹ, nhìn thấy sự mong chờ trong ánh mắt bà, Lan lại tự nhủ phải cố gắng.

Phiên tòa cuối cùng diễn ra trong sự căng thẳng tột độ. Luật sư của Lan trình bày những chứng cứ sắc bén, lập luận chặt chẽ. Mai và Hùng cố gắng ngụy biện, chối cãi, nhưng những bằng chứng mà Lan thu thập được quá rõ ràng. Mẹ Lan, tuy yếu ớt, nhưng cũng đã lên tiếng, kể lại những gì mình đã trải qua. Giọng bà run rẩy, nhưng đầy sự thật lòng, chạm đến trái tim của mọi người trong phòng xử án.

Và rồi, bản án cuối cùng được tuyên. Lan thắng kiện. Tòa án tuyên bố Mai và Hùng phải trả lại quyền sở hữu mảnh đất và căn nhà cho mẹ Lan, đồng thời bồi thường một khoản tiền lớn cho những tổn thất tinh thần và vật chất mà mẹ Lan đã phải chịu đựng. Tiếng vỗ tay vang lên trong phòng xử án. Lan nhìn mẹ, nước mắt cô lại tuôn rơi, nhưng lần này là nước mắt của niềm vui, của sự chiến thắng.

Mai và Hùng trắng tay, không còn gì. Họ đã phải trả giá đắt cho lòng tham lam và sự bất hiếu của mình. Họ phải ra đi, để lại căn nhà mà họ đã tốn bao công sức xây dựng, nhưng lại không thuộc về họ. Dù chiến thắng, Lan không cảm thấy vui mừng trước sự thất bại của em gái. Trong lòng cô, vẫn có một nỗi buồn man mác. Gia đình đã tan vỡ, mối quan hệ chị em đã rạn nứt không thể hàn gắn.

Sau khi thắng kiện, Lan đưa mẹ về sống cùng ở thành phố. Cô dành trọn thời gian và tình yêu thương để chăm sóc mẹ, bù đắp cho những năm tháng mẹ phải chịu đựng tủi nhục. Mẹ Lan, sau những ngày tháng đau khổ, giờ đây được sống trong sự ấm áp, yêu thương của con gái. Gương mặt bà rạng rỡ trở lại, nụ cười hiền hậu thường trực trên môi.

Lan thuê người sửa sang lại căn nhà cũ ở quê, biến nó thành một trung tâm dưỡng lão nhỏ, nơi những người già neo đơn có thể đến sống, được chăm sóc và yêu thương. Cô muốn biến nỗi đau của mình thành một điều ý nghĩa, muốn lan tỏa tình yêu thương đến những mảnh đời bất hạnh khác. Mảnh đất hương hỏa của gia đình, giờ đây không chỉ là tài sản, mà còn là nơi gieo mầm hy vọng, nơi tình người được sẻ chia.

Mẹ Lan sống những ngày tháng cuối đời trong sự bình yên và hạnh phúc. Bà thường xuyên được Lan đưa đi dạo công viên, đến thăm trung tâm dưỡng lão. Bà vui vẻ trò chuyện với những người bạn già, chia sẻ những câu chuyện về cuộc đời mình. Dù những vết thương lòng khó có thể lành lặn hoàn toàn, nhưng tình yêu thương của Lan đã xoa dịu phần nào nỗi đau trong trái tim bà.

Lan vẫn tiếp tục công việc của mình, nhưng cô dành nhiều thời gian hơn cho mẹ và cho các hoạt động thiện nguyện. Cô đã học được một bài học quý giá về lòng tin, về giá trị của gia đình và về sự công bằng. Cuộc đấu tranh gian nan đã biến cô từ một người điềm đạm trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, và đầy lòng nhân ái.

Câu chuyện của Lan và mẹ cô trở thành một lời nhắc nhở cho nhiều người về lòng hiếu thảo, về sự cẩn trọng trước những lời đường mật, và về sự quan trọng của việc bảo vệ những giá trị cốt lõi của gia đình. Dù có những vết sẹo không thể lành, nhưng cuối cùng, tình yêu thương đã chiến thắng, mang lại một kết thúc có hậu, nơi tình mẹ con được hàn gắn và công lý được thực thi.