Min menu

Pages

Tưởng bị bỏ rơi khi ngh/èo k/hó, nữ kiến trúc sư b/àng ho/àng nhận ra sự h/y si/nh t/ột cù/ng của người yêu cũ qua từng dòng nhật ký khiến cô s/ững s/ờ...

Những buổi chiều muộn, khi thành phố lên đèn lấp lánh như một dải ngân hà thu nhỏ dưới chân, Linh thường đứng lặng bên khung cửa sổ lớn của căn penthouse. Ly rượu vang đỏ sóng sánh trong tay, ánh mắt cô lướt qua những tòa nhà chọc trời, những con đường tấp nập. Đó là đế chế mà cô đã tự tay gây dựng, từng viên gạch, từng bản vẽ đều thấm đẫm mồ hôi và nước mắt. Linh là một cái tên lẫy lừng trong giới kiến trúc sư, người sáng lập công ty thiết kế hàng đầu, sở hữu tài sản kếch xù và một cuộc sống mà nhiều người mơ ước. Nhưng đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng ấy, là một vết sẹo sâu hoắm trong tâm hồn cô, một vết sẹo mang tên Khôi.

Hơn mười năm trước, Linh chỉ là một cô sinh viên nghèo, mang trong mình hoài bão lớn lao nhưng không có gì trong tay ngoài tài năng và nhiệt huyết. Khôi xuất hiện trong cuộc đời cô như một tia nắng ấm áp, xua đi những u ám của sự thiếu thốn. Anh không chỉ là người yêu, mà còn là người bạn thân, người anh cả, nguồn động viên và chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô. Khôi luôn tin tưởng vào tài năng của Linh, động viên cô theo đuổi đam mê kiến trúc, dù cho gia đình cô lúc đó phản đối gay gắt vì cho rằng đó là một con đường xa xỉ.



Linh nhớ như in những đêm Khôi thức trắng cùng cô bên bàn vẽ, cùng nhau phác thảo những ý tưởng điên rồ, cùng nhau mơ về một tương lai tươi sáng. Anh là người duy nhất hiểu được những khát khao cháy bỏng trong lòng cô. Khi Linh gặp khó khăn về tài chính, Khôi không ngần ngại gác lại việc học, đi làm thêm đủ mọi việc, từ bưng bê quán ăn đến chạy xe ôm, chỉ để có tiền đóng học phí và mua tài liệu cho cô. Anh hy sinh ước mơ của mình để chắp cánh cho ước mơ của Linh, một điều mà cô mãi mãi ghi khắc trong tim.

Nhưng rồi, vào một ngày định mệnh, Khôi biến mất không một lời giải thích. Căn phòng trọ trống rỗng, những cuộc gọi không hồi đáp, và một khoảng trống không thể lấp đầy trong trái tim Linh. Cô điên cuồng tìm kiếm anh khắp nơi, từ những con hẻm nhỏ đến những quán cà phê quen thuộc, nhưng Khôi dường như tan biến vào hư không. Linh đau đớn, tuyệt vọng, cảm giác như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình. Cô không thể hiểu tại sao anh lại bỏ rơi cô một cách tàn nhẫn như vậy, sau tất cả những gì anh đã làm cho cô.

Sự biến mất của Khôi đã khắc sâu một vết thương không thể lành trong lòng Linh. Nỗi đau, sự tức giận và cảm giác bị phản bội đã trở thành động lực mạnh mẽ thúc đẩy cô tiến về phía trước. Cô lao vào học tập và làm việc như một con thiêu thân, không ngừng nghỉ, không ngừng nghỉ. Mỗi thành công mà cô đạt được, mỗi giải thưởng mà cô nhận được, đều là cách để cô chứng minh cho Khôi thấy rằng cô có thể sống tốt mà không có anh, để anh phải hối hận vì đã bỏ rơi cô. Cô muốn quên đi Khôi, nhưng càng cố gắng quên, hình bóng anh lại càng hiện rõ trong tâm trí cô.

Dần dần, Linh trở thành một người phụ nữ lạnh lùng, mạnh mẽ và độc lập. Cô không cho phép bất kỳ ai chạm vào trái tim mình, bởi cô sợ hãi một lần nữa phải đối mặt với sự mất mát và nỗi đau. Cô vùi mình vào công việc, lấy thành công làm thước đo giá trị bản thân. Căn penthouse sang trọng, những chiếc xe đắt tiền, những bộ cánh hàng hiệu, tất cả đều là biểu tượng của sự thành công, nhưng chúng không thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn cô. Đôi khi, trong những đêm khuya tĩnh lặng, Linh vẫn thấy mình thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định, những giọt nước mắt lăn dài trên má, vì Khôi.

Một buổi chiều mưa tầm tã, khi Linh đang chuẩn bị cho một cuộc họp quan trọng, điện thoại cô reo lên. Một giọng nói xa lạ từ bệnh viện thông báo về một bệnh nhân vô danh đang trong tình trạng nguy kịch, có đặc điểm nhận dạng trùng khớp với Khôi. Trái tim Linh như ngừng đập. Toàn bộ thế giới xung quanh cô dường như im bặt. Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Khôi? Sau bao nhiêu năm, anh lại xuất hiện trong cuộc đời cô một cách bất ngờ và đau lòng như vậy?

Linh tức tốc đến bệnh viện, lòng cô trĩu nặng những cảm xúc lẫn lộn. Sự hồi hộp, nỗi lo lắng, xen lẫn một chút tức giận và bối rối. Cô bước vào phòng bệnh, và cảnh tượng trước mắt khiến cô chết lặng. Khôi nằm đó, gầy gò, tiều tụy, làn da xanh xao như một bóng ma. Anh không còn là chàng trai mạnh mẽ, đầy sức sống mà cô từng yêu. Anh dường như đã bị thời gian và bệnh tật bào mòn, chỉ còn là một cái bóng của chính mình. Nước mắt Linh trào ra, không thể kìm nén được.

Bên cạnh Khôi là một cuốn sổ tay cũ kỹ, nằm lặng lẽ trên chiếc bàn nhỏ. Linh run rẩy cầm lấy, trái tim cô đập thình thịch. Cô mở cuốn sổ, và những dòng nhật ký hiện ra trước mắt cô, từng nét chữ quen thuộc, từng con chữ như những mũi kim đâm thẳng vào tim cô. Khôi đã mắc căn bệnh hiểm nghèo từ khi còn là sinh viên. Một căn bệnh quái ác mà anh đã giấu kín bấy lâu nay. Linh sững sờ, từng mảnh ghép của quá khứ dần hiện rõ trong tâm trí cô.

Cuốn nhật ký kể về những ngày Khôi phát hiện ra bệnh, về sự đấu tranh nội tâm của anh. Anh không muốn Linh phải gánh vác gánh nặng bệnh tật của anh, không muốn cô phải hy sinh tương lai tươi sáng của mình vì anh. Anh quyết định rời xa cô, một quyết định đau đớn đến xé lòng, nhưng anh tin rằng đó là cách tốt nhất để Linh có thể tiếp tục theo đuổi ước mơ. Anh tự nguyện trở thành kẻ bỏ rơi, kẻ phản bội trong mắt cô, để cô có thể hận anh, có thể dùng sự hận thù đó làm động lực mà sống.

Những dòng nhật ký tiếp theo khiến Linh càng thêm bàng hoàng. Sau khi rời xa cô, Khôi không hề biến mất hoàn toàn. Anh vẫn bí mật theo dõi cuộc sống của Linh, vẫn lặng lẽ dõi theo từng bước chân của cô. Anh tiếp tục làm những công việc vặt, không ngừng nghỉ, để dành dụm tiền gửi về cho gia đình Linh dưới danh nghĩa "học bổng ẩn danh". Anh không muốn cô biết, không muốn cô cảm thấy bị mắc nợ hay thương hại anh. Anh chỉ muốn cô được sống tốt, được thành công, được hạnh phúc.

Và rồi, một tình tiết bất ngờ khác được hé lộ trong cuốn sổ. Khôi chính là người bạn thân giấu mặt luôn động viên, giúp đỡ Linh trong sự nghiệp mà cô không hề hay biết. Anh đã dùng một tài khoản ảo, thường xuyên gửi những tin nhắn khích lệ, những lời khuyên hữu ích cho Linh khi cô bắt đầu sự nghiệp. Anh là người đã giới thiệu cho cô những cơ hội tốt, những mối quan hệ quan trọng, tất cả đều thông qua những kênh gián tiếp, không để Linh nhận ra danh tính thật của mình. Anh đã ở bên cạnh cô, lặng lẽ, âm thầm, như một bóng hình vô hình, bảo vệ và nâng đỡ cô từ xa.

Linh đọc từng dòng chữ với đôi mắt nhòa lệ. Nỗi đau, sự hối hận và tình yêu thương dâng trào trong lòng cô. Cô nhận ra rằng, trong suốt bao nhiêu năm qua, cô đã sống trong sự hiểu lầm và thù hận, trong khi Khôi lại âm thầm hy sinh tất cả vì cô. Mỗi câu chữ trong cuốn nhật ký là một nhát dao cứa vào tim Linh, khiến cô nhận ra sự ngu ngốc và ích kỷ của mình. Cô đã trách cứ anh, đã hận anh, trong khi anh lại đang chiến đấu với bệnh tật và lặng lẽ bảo vệ cô.

Cô ôm chặt cuốn sổ vào lòng, cảm giác như ôm lấy Khôi, ôm lấy tất cả những nỗi đau và sự hy sinh của anh. Cô muốn gào thét, muốn xin lỗi anh, muốn nói với anh rằng cô đã sai. Nhưng Khôi nằm đó, bất động, không thể đáp lại. Linh cảm thấy tim mình như bị xé toạc. Nước mắt cô chảy thành dòng, thấm ướt trang nhật ký cũ kỹ. Cô tự hỏi, liệu có bao giờ cô có thể đền đáp lại tình yêu và sự hy sinh lớn lao này của anh không?

Những ngày sau đó, Linh dành toàn bộ thời gian ở bên Khôi, chăm sóc anh từng chút một, mặc dù biết rằng thời gian của anh không còn nhiều. Cô đọc lại cuốn nhật ký của anh hàng trăm lần, và mỗi lần đọc, cô lại càng thấm thía hơn tình yêu và sự hy sinh thầm lặng của anh. Cô kể cho anh nghe về những thành công của mình, về những giấc mơ mà họ đã cùng nhau ấp ủ. Dù Khôi không thể nói chuyện, nhưng Linh vẫn cảm nhận được sự hiện diện của anh, cảm nhận được tình yêu của anh.

Khôi qua đời không lâu sau đó, ra đi thanh thản trong vòng tay của Linh. Sự mất mát này khiến Linh đau đớn hơn bất kỳ nỗi đau nào cô từng trải qua. Nhưng lần này, nỗi đau không đi kèm với sự tức giận hay hối hận. Thay vào đó, là một sự thanh thản và một quyết tâm mạnh mẽ. Linh nhận ra rằng, cô không thể để Khôi ra đi một cách vô nghĩa. Cô phải làm điều gì đó để tưởng nhớ anh, để tình yêu và sự hy sinh của anh được lan tỏa.

Linh quyết định dùng toàn bộ tài sản của mình, những gì cô đã dày công gây dựng, để thành lập một quỹ hỗ trợ sinh viên nghèo có tài năng. Quỹ được đặt tên là "Quỹ Khôi", để tưởng nhớ người đàn ông đã hy sinh tất cả vì cô. Cô muốn giúp đỡ những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, những người có ước mơ và tài năng, giống như cô ngày xưa. Cô không muốn bất kỳ ai phải đối mặt với những khó khăn mà cô đã từng trải qua, và cô muốn họ có cơ hội thực hiện ước mơ của mình, như Khôi đã từng mong muốn cô làm được.

Công ty kiến trúc của Linh vẫn tiếp tục phát triển, nhưng giờ đây, mục tiêu của cô không chỉ là kiếm tiền hay danh tiếng. Cô dùng ảnh hưởng và uy tín của mình để kêu gọi các nhà hảo tâm, các doanh nghiệp cùng chung tay đóng góp cho Quỹ Khôi. Cô dành phần lớn thời gian và tâm huyết của mình cho công việc từ thiện, đi đến những vùng quê hẻo lánh, tìm kiếm những tài năng trẻ còn ẩn mình, và chắp cánh cho ước mơ của họ. Mỗi nụ cười của sinh viên được giúp đỡ là một lời tri ân sâu sắc nhất mà Linh dành cho Khôi.

Linh cũng bắt đầu thực hiện những ước mơ dang dở của Khôi. Trong cuốn nhật ký, Khôi từng nhắc đến mong muốn được xây dựng những ngôi nhà cộng đồng cho những người nghèo, những không gian xanh thân thiện với môi trường. Linh đã biến những ý tưởng đó thành hiện thực. Cô cùng đội ngũ của mình thiết kế và xây dựng những công trình nhân đạo, những khu dân cư giá cả phải chăng, những công viên xanh mát. Mỗi dự án đều mang dấu ấn của Khôi, là sự kết hợp giữa tài năng của Linh và những ước mơ cao đẹp của anh.

Cuộc sống của Linh giờ đây không còn là sự cô đơn trong căn penthouse sang trọng. Cô tìm thấy niềm vui trong việc giúp đỡ người khác, trong việc biến những ước mơ của Khôi thành hiện thực. Cô không còn sống trong sự hận thù hay mặc cảm tội lỗi, mà thay vào đó là lòng biết ơn và tình yêu thương vô bờ bến. Cô thường xuyên đến thăm mộ Khôi, kể cho anh nghe về những gì cô đã làm, về những sinh viên được giúp đỡ, về những công trình được xây dựng. Cô tin rằng, Khôi vẫn đang ở bên cạnh cô, vẫn đang mỉm cười dõi theo từng bước chân của cô.

Mặc dù Khôi đã ra đi, nhưng tình yêu và sự hy sinh của anh đã tạo nên một ý nghĩa lớn lao trong cuộc đời Linh. Cô đã tìm thấy một mục đích sống cao cả hơn, một con đường mà Khôi đã lặng lẽ chỉ lối cho cô. Cuộc đời của Linh giờ đây không chỉ là câu chuyện về một nữ kiến trúc sư tài năng, mà còn là câu chuyện về tình yêu, sự tha thứ, và sự hy sinh thầm lặng. Cô đã biến nỗi đau thành động lực, biến sự mất mát thành nguồn cảm hứng, và sống một cuộc đời trọn vẹn, ý nghĩa, như một lời chuộc lỗi chân thành nhất dành cho người đàn ông cô yêu thương nhất.

Linh biết rằng, vết sẹo trong tim cô sẽ không bao giờ lành hẳn. Nhưng cô đã học cách sống chung với nó, và biến nó thành một phần của sức mạnh. Mỗi khi nhìn thấy nụ cười của những sinh viên được giúp đỡ, Linh lại thấy hình bóng Khôi hiện hữu. Cô tin rằng, anh vẫn đang ở đâu đó, mỉm cười và hạnh phúc khi thấy cô đã thực hiện ước mơ của anh, và sống một cuộc đời ý nghĩa. Linh vẫn là một nữ kiến trúc sư tài năng, nhưng giờ đây, cô còn là một người phụ nữ với trái tim rộng mở, đầy tình yêu thương và lòng trắc ẩn, một người đã tìm thấy ý nghĩa thật sự của cuộc đời mình.