Cơn mưa chiều bất chợt trút xuống khi anh vừa rẽ vào con hẻm nhỏ dẫn về căn nhà trọ quen thuộc. Chiếc áo sơ mi đã phai màu thấm đẫm nước, đôi giày sũng nước phát ra tiếng lép nhép mỗi bước chân. Anh ngước nhìn bầu trời xám xịt, lòng bỗng nhói lên bởi cảm giác hụt hẫng không tên. Hôm nay là buổi họp lớp cấp ba, nơi những ký ức tưởng chừng đã ngủ yên nay lại bị đánh thức.
Người ta nói, thời gian có thể xóa nhòa tất cả, nhưng với anh, những tháng năm ấy vẫn còn nguyên vẹn. Anh từng là học sinh giỏi nhất lớp, luôn đứng đầu trong mọi kỳ thi, được thầy cô kỳ vọng, bạn bè ngưỡng mộ. Những tấm giấy khen, những chiếc huy chương từng được treo đầy trong phòng khách nhà anh. Ai cũng tin rằng cậu học trò ấy sẽ thành công rực rỡ.
Nhưng cuộc đời vốn không đi theo quỹ đạo vạch sẵn. Sau kỳ thi đại học, mẹ anh đổ bệnh nặng. Bố mất sớm, anh là con một, đành gác lại giảng đường, đi làm thuê đủ nghề để lo thuốc men cho mẹ. Những năm tháng bươn chải đã rút cạn sự tự tin trong anh, khiến anh thu mình lại, tránh xa những người bạn cũ.
Tin nhắn mời họp lớp đến vào một đêm khuya, khi anh đang làm thêm ở quán cà phê. Anh đọc nó, phân vân thật lâu. Phần vì nhớ, phần vì sợ. Sợ những ánh mắt dò xét, sợ nghe những lời khoe khoang thành đạt từ bạn cũ, sợ mình không còn là chính mình của ngày xưa. Nhưng rồi, không hiểu sao, anh vẫn đến.
Quán café nơi tổ chức họp lớp sang trọng hơn anh tưởng. Ánh đèn vàng ấm áp, âm nhạc du dương, mùi nước hoa đắt tiền thoang thoảng trong không khí. Anh đứng lặng trước cánh cửa, hít một hơi thật sâu, rồi đẩy cửa bước vào. Không ai nhận ra anh ngay.
"Ơ, ai thế nhỉ?" – một giọng nói cất lên.
Anh mỉm cười, giới thiệu tên mình. Cả căn phòng như sững lại một nhịp, rồi là những tiếng xuýt xoa, ngạc nhiên xen lẫn khó xử. Cậu lớp trưởng – giờ là giám đốc công ty nội thất – vỗ vai anh cười xã giao: "Lâu quá không gặp, tưởng chú đi du học Mỹ không chứ!"
Không khí nhanh chóng trở nên gượng gạo. Những câu chuyện xoay quanh nhà, xe, chức vụ, cổ phiếu. Anh ngồi một góc lặng lẽ, chỉ mỉm cười khi cần, tay siết chặt ly nước cam đã tan đá. Những ánh mắt liếc nhìn, những câu nói nửa đùa nửa thật khiến lòng anh như bị ai cào xước.
"Nghe bảo hồi xưa học giỏi nhất lớp, giờ làm gì rồi?" – một bạn gái từng là hoa khôi lớp lên tiếng, giọng pha chút mỉa mai.
Anh đáp nhẹ: "Mình đang làm freelancer, viết phần mềm theo đơn đặt hàng."
Cô ta khẽ nhướn mày, cười cợt: "Nghe lạ ghê, thời nay không ổn định là khó sống lắm đấy."
Tiếng cười rộ lên, khiến anh như bị đẩy ra rìa. Một thoáng, anh thấy mình như quay về thuở bé, khi lần đầu bị điểm thấp và trốn trong nhà kho, vừa khóc vừa xé bài kiểm tra. Nhưng lần này, anh không trốn.
Anh đứng dậy, xin phép ra ngoài nghe điện thoại. Nhưng khi quay lại, anh mang theo một chiếc laptop cũ. Anh không định chứng minh gì cả, nhưng lời bạn cũ khiến điều gì đó trong anh trỗi dậy. Anh xin phép chia sẻ một đoạn video.
Mọi người ngạc nhiên, nhưng cũng tò mò. Màn hình chiếu lên những hình ảnh của một dự án giáo dục từ thiện dành cho trẻ em vùng cao, một phần mềm học tập được viết riêng cho các em không có internet. Giọng nói trong video là của một tình nguyện viên, kể về người lập trình viên thầm lặng đã dành nhiều năm để hoàn thiện dự án – chính là anh.
Không gian lặng đi. Những ánh mắt nhìn anh thay đổi. Từ khinh miệt, nghi ngờ, chuyển sang kinh ngạc, rồi dần là kính trọng. Cô bạn hoa khôi đỏ mặt, cúi đầu. Cậu lớp trưởng khựng lại, vỗ vai anh thật mạnh, không còn chút giễu cợt nào.
Một bạn trong nhóm lặng lẽ rót thêm nước cho anh. Cô ấy từng là học sinh trung bình, ít nói, giờ là bác sĩ tại bệnh viện tỉnh. Cô nhìn anh trìu mến, khẽ nói: "Mình nhớ hồi xưa bạn hay giúp mình học toán, giờ đến lượt mình cảm ơn."
Anh mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhõm, không tự ti, không oán trách. Anh không cần họ ngưỡng mộ. Anh chỉ cần biết, cuộc đời mình, dù rẽ sang hướng khác, vẫn đang có ý nghĩa.
Sau buổi họp lớp, anh bước ra khỏi quán, trời đã tạnh mưa. Những giọt nước đọng trên lá long lanh trong ánh đèn đường. Anh không vội về. Điện thoại rung lên – là tin nhắn từ nhóm tình nguyện viên. Họ cần anh giúp hoàn thiện phiên bản mới cho phần mềm.
Anh cười, gật đầu. Bóng anh khuất dần nơi cuối hẻm, nhưng lần này, dáng anh không gục xuống nữa. Mỗi bước chân mang theo niềm tin âm thầm nhưng bền bỉ. Những điều anh làm không cần ồn ào, chỉ cần đúng – với lòng mình.