Min menu

Pages

Vừa ra trường đã được đi công tác với sếp: Đêm đầu tiên, cô gái không ngờ lại phải trải qua một việc kin-h ho-àng và c-ái k-ết k-hiến s-ếp...

 Minh Thư, một cô gái trẻ với vẻ ngoài sáng sủa, năng động và đôi mắt lấp lánh sự thông minh, vừa tốt nghiệp đại học loại giỏi ngành Marketing. Với bảng điểm ấn tượng và kỹ năng giao tiếp tốt, cô nhanh chóng trúng tuyển vào một công ty truyền thông danh tiếng hàng đầu thành phố. Đó là ước mơ của biết bao sinh viên mới ra trường, và Thư cảm thấy mình thật may mắn. Ngày đầu tiên đi làm, trái tim cô đập rộn ràng với niềm hân hoan và chút lo lắng. Cô được phân vào đội dự án của Giám đốc Lâm – một người đàn ông ngoài 40 tuổi, lịch lãm, điềm đạm, và rất được lòng các nhân viên nữ. Giám đốc Lâm tỏ ra hài lòng với hồ sơ của cô, nở nụ cười khuyến khích và bảo cô đừng ngại hỏi anh nếu cần, hứa sẽ tạo mọi điều kiện để cô học hỏi và phát triển. Thư cảm thấy được chào đón và tràn đầy hy vọng về một khởi đầu sự nghiệp đầy hứa hẹn.

Chưa đầy một tuần sau khi vào làm, Minh Thư bất ngờ nhận được thông báo rằng cô được Giám đốc Lâm đích thân chọn đi công tác cùng anh đến một thành phố biển để gặp đối tác quan trọng. Cô vừa lo lắng vì đây là chuyến công tác đầu tiên của mình, vừa thấy vinh dự khi được một người sếp quyền lực tin tưởng dù mới chỉ là nhân viên mới. Cảm giác được trọng dụng khiến cô quên đi mọi sự e ngại. Tối hôm đó, cô dành hàng giờ đồng hồ chuẩn bị tài liệu thật kỹ lưỡng, đồng thời lựa chọn những bộ trang phục chỉnh tề, chuyên nghiệp nhất, hy vọng sẽ để lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt đối tác và sếp. Cô hình dung ra một chuyến công tác thành công, mở ra nhiều cơ hội mới trong sự nghiệp.



Chiều hôm đó, họ đáp chuyến bay muộn đến thành phố biển. Khi đến nơi, trời đã nhá nhem tối, ánh đèn đường bắt đầu thắp sáng cả khu nghỉ dưỡng. Giám đốc Lâm đặt phòng tại một resort 4 sao sang trọng, nơi có vẻ đẹp lãng mạn của biển đêm. Anh đưa cô một chiếc thẻ phòng và bảo cô cứ nghỉ ngơi trước, anh sẽ xuống sảnh làm việc thêm một chút. Minh Thư cảm thấy hơi mệt mỏi sau chuyến bay dài, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp. Cô cầm thẻ phòng, lòng thầm cảm ơn sự chu đáo của sếp.

Tuy nhiên, khi mở cửa phòng, toàn thân Minh Thư chết lặng. Trái tim cô như bị bóp nghẹt, mọi kỳ vọng về một đêm nghỉ ngơi bình yên bỗng chốc tan biến. Trước mắt cô, chỉ có duy nhất một chiếc giường đôi rộng lớn, được trải ga trắng tinh, nằm giữa căn phòng sang trọng. Không có giường phụ, không có dấu hiệu của một phòng hai giường đơn. Cô vội vã quay người lại, nhìn Giám đốc Lâm đang đứng phía sau, ánh mắt đầy bối rối và hoang mang: “Anh ơi… có nhầm gì không ạ? Đây là phòng đôi à?”. Giọng cô khẽ run lên, mang theo một dự cảm chẳng lành.

Giám đốc Lâm không đáp trực tiếp câu hỏi của cô. Anh ta chỉ cười cười, một nụ cười mà giờ đây Minh Thư thấy thật ghê tởm. Giọng anh ta nhẹ nhàng, nhưng lại đầy ẩn ý và hàm ý quấy rối: “Chuyện công tác mà, em cứ coi như đây là một trải nghiệm. Anh không làm gì em đâu, đừng lo.” Lời nói ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Minh Thư, khiến toàn thân cô lạnh toát, nỗi sợ hãi bao trùm. "Trải nghiệm" ư? Đây là một sự sỉ nhục, một sự xúc phạm trắng trợn.

Minh Thư bối rối lùi lại một bước, tay cô run run đưa vào túi xách, định rút điện thoại ra gọi lễ tân để yêu cầu đổi phòng. Nhưng chưa kịp thực hiện ý định đó, Giám đốc Lâm đã nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, một tiếng "cạch" khô khốc vang lên, cắt đứt mọi lối thoát của cô. Anh ta bước tới gần, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, giọng nói đã khác hẳn, không còn vẻ lịch lãm ban đầu, mà thay vào đó là sự đe dọa và áp đặt: “Em đừng làm lớn chuyện. Em nghĩ vì sao em lại được chọn đi cùng anh, trong khi bao người khác còn thâm niên hơn?”.

Trong khoảnh khắc đó, Minh Thư hiểu rằng sự tin tưởng cô đặt vào “người sếp lý tưởng” bấy lâu nay chỉ là ảo tưởng. Khuôn mặt Giám đốc Lâm, giờ đây trong mắt cô, không còn là vẻ điềm đạm, lịch lãm nữa, mà là một nụ cười nhếch mép ghê tởm, một ánh mắt đầy dục vọng và quyền lực. Cô cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình vì đã quá ngây thơ, quá dễ tin người. Nỗi sợ hãi và sự phẫn nộ cùng lúc dâng trào trong lòng cô. Cô không lên tiếng nữa, cũng không khóc, bởi cô biết, nước mắt lúc này chỉ càng khiến cô trở nên yếu đuối hơn. Cô chỉ nói một câu, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại chứa đựng một sự kiên định lạ thường: “Em muốn nghỉ việc.”

Giám đốc Lâm bật cười khinh thường, tiếng cười vang vọng trong căn phòng kín mít. “Nghỉ đi, ai tin lời em? Em mới đi làm, không hợp tác thì người mất cơ hội là em. Đừng có mơ về một tương lai tươi sáng khi em vừa mới chập chững bước vào đời đã tự tay hủy hoại nó.” Lời nói của anh ta như muốn dập tắt mọi hy vọng, mọi sự phản kháng trong Minh Thư. Hắn nghĩ rằng cô, một nữ sinh viên mới ra trường non nớt, sẽ dễ dàng khuất phục trước quyền lực và sự đe dọa.

Tuy nhiên, điều mà Giám đốc Lâm không ngờ tới là, trong lúc anh ta đang thao thao bất tuyệt, Minh Thư đã nhanh trí bật chức năng ghi âm trên điện thoại của mình ngay từ khi bước vào phòng. Toàn bộ cuộc đối thoại, từ lời mời gọi ẩn ý đến lời đe dọa trắng trợn, đều đã được ghi lại một cách rõ ràng. Ngay sau khi Giám đốc Lâm dứt lời, Minh Thư nhanh chóng gửi file ghi âm về email cá nhân của mình và một người bạn thân đang làm trong ngành báo chí, đồng thời gửi thêm một bản sao cho chính sách bảo mật của công ty. Cô biết mình đang chơi một ván cờ mạo hiểm, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Sáng hôm sau, thay vì đến buổi họp quan trọng với đối tác như dự kiến, Minh Thư đến thẳng sân bay và bay chuyến sớm nhất về lại thành phố. Cô không quay lại resort, không nhìn mặt Giám đốc Lâm thêm một lần nào nữa. Về đến nơi, cô không chần chừ, đến thẳng công ty và nộp đơn nghỉ việc. Kèm theo đơn xin nghỉ việc là một bản sao của file ghi âm, được gửi đến bộ phận nhân sự công ty, và một bản sao khác được gửi đến trang tin nội bộ của công ty, nơi có hàng trăm nhân viên nữ khác đang làm việc.

Hai ngày sau đó, một cơn bão scandal đã bùng nổ trong nội bộ công ty. Bản ghi âm của Minh Thư, với những lời nói trơ trẽn của Giám đốc Lâm, nhanh chóng lan truyền. Giám đốc Lâm bị đình chỉ điều hành ngay lập tức, và một cuộc điều tra nội bộ đã được khởi động. Không chỉ dừng lại ở đó, nhiều nhân viên nữ khác, những người từng là nạn nhân của Giám đốc Lâm nhưng không dám lên tiếng vì sợ hãi, giờ đây cũng mạnh dạn đứng ra tố cáo, kể về những lần họ bị ông ta gây áp lực, quấy rối trong các chuyến công tác hoặc trong môi trường làm việc. Minh Thư không chỉ cứu lấy bản thân mình, mà còn thắp lên ngọn lửa dũng cảm cho những người phụ nữ khác.

Minh Thư không trở lại công ty đó. Cô đã trải qua một khởi đầu sự nghiệp đầy cay đắng, nhưng cũng đầy ý nghĩa. Bài học đầu đời này đã giúp cô nhận ra giá trị của sự dũng cảm, của việc dám đứng lên bảo vệ bản thân và bảo vệ lẽ phải. Không lâu sau, cô nhận được lời mời làm việc từ một doanh nghiệp khác, một công ty nơi giá trị con người được đặt lên hàng đầu, nơi môi trường làm việc minh bạch và công bằng. Cô biết, đây là một khởi đầu mới, một cơ hội để cô chứng tỏ năng lực của mình mà không phải chịu bất kỳ sự quấy rối hay áp lực nào.

Từ trải nghiệm đầu đời đầy sóng gió, Minh Thư đã hiểu một điều sâu sắc: “Thành công không bao giờ đến từ sự im lặng cam chịu, mà đến từ việc dám đứng lên bảo vệ mình, bảo vệ những giá trị cốt lõi của bản thân.” Cô trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, không chỉ trong công việc mà còn trong cuộc sống. Vụ án Giám đốc Lâm không chỉ là một vết sẹo, mà còn là một bài học quý giá, một ngọn lửa đã tôi luyện ý chí của Minh Thư, giúp cô trở thành một con người bản lĩnh và đầy tự tin. Cô đã không cho phép nỗi sợ hãi định đoạt tương lai của mình, mà thay vào đó, cô đã biến nỗi sợ hãi thành động lực để vươn lên, để trở thành một biểu tượng của sự dũng cảm và kiên cường.