Tôi, Hân, ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn những hạt mưa tháng Mười ở Hà Nội tí tách rơi trên khung kính. Cái lạnh se sắt của buổi chiều tàn len lỏi qua từng kẽ hở, nhưng không thể lạnh bằng nỗi đau đang cào xé trong lòng tôi. Hai năm, tôi đã sống trong ngôi nhà này, mang danh "mẹ kế" của Thiên, con riêng của chồng tôi, Hưng. Hai năm, tôi đã cố gắng không ngừng nghỉ để hòa nhập, để được chấp nhận, để xóa đi cái khoảng cách vô hình mà danh xưng ấy tạo ra. Tôi cứ nghĩ, chỉ cần mình nỗ lực, chỉ cần mình yêu thương chân thành, thì một ngày nào đó, tôi sẽ được coi là một phần thực sự của gia đình này. Nhưng có lẽ, tôi đã sai.
Buổi chiều mưa hôm ấy, tôi mắc kẹt trong dòng xe cộ tắc nghẽn của Hà Nội. Kim đồng hồ trên xe cứ nhích từng chút một, chậm chạp đến phát điên. Lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi đã cố gắng rời văn phòng sớm hơn 30 phút so với mọi ngày, chạy vội vã qua những con phố ngập nước, chỉ để đến đón Thiên tan học. Nhưng định mệnh trớ trêu, tôi vẫn đến trễ 5 phút. Khi tôi đến cổng trường, Thiên đang đứng dưới mái hiên, chiếc áo khoác đồng phục đã ướt sũng một mảng lớn. Đôi mắt thằng bé im lặng, không trách móc, không hờn dỗi, nhưng chính cái sự im lặng ấy lại khiến tôi nhói lòng hơn bất cứ lời nói nào. Tôi thấy rõ sự cô đơn, lạnh lẽo trong ánh mắt ấy, và tôi tự trách mình vô cùng. "Cô xin lỗi con, Thiên. Cô kẹt xe quá." Tôi nói, giọng tôi nghẹn lại, ôm chặt lấy Thiên vào lòng, cảm nhận hơi lạnh từ áo thằng bé thấm vào người mình.
Vừa về đến nhà, chưa kịp thay quần áo, tôi đã bị mẹ chồng chất vấn gay gắt. Bà đứng ngay ở cửa, hai tay chống nạnh, ánh mắt sắc như dao cau nhìn tôi. "Cô làm cái gì mà để thằng bé đứng ngoài mưa? Cô biết nó sức khỏe yếu không? Mẹ kế là thế này đây à? Vô tâm, không làm tròn trách nhiệm!" Từng lời bà nói như những nhát roi quất thẳng vào mặt tôi. Tôi cố gắng giải thích: "Mẹ ơi, con kẹt xe quá, con đã cố gắng hết sức..." Nhưng bà không nghe, bà càng nói càng lớn tiếng, càng cay nghiệt. Đúng lúc đó, Hưng, chồng tôi, cũng từ trên tầng bước xuống. Anh nhìn tôi, ánh mắt anh ấy không còn sự ấm áp như mọi ngày, mà thay vào đó là vẻ thất vọng, thậm chí là tức giận. "Hân, em làm anh thất vọng quá. Anh đã tin tưởng em giao phó Thiên cho em mà em lại thế này sao?" Anh nói, giọng anh trầm lạnh.
Ba chồng tôi thì đứng nép sang một bên, thở dài một tiếng nặng nề. "Đấy, tôi đã bảo rồi. Phải là máu mủ ruột rà thì mới thương yêu được. Cái nhân cách, cái trách nhiệm đâu có dễ mà có được đâu." Ông nói, giọng đầy vẻ khinh thường. Những lời nói đó, từng câu từng chữ, như nhát dao cứa vào lòng tự trọng của tôi. Tôi cảm thấy tủi thân tột độ, cảm thấy mình bị oan ức. Nước mắt tôi đã chực trào ra, nhưng tôi cố gắng kìm nén. Một cảm giác bị phản bội dâng trào trong lòng. An, người chồng mà tôi đã từng tin tưởng tuyệt đối, lại không hề đứng về phía tôi, thậm chí còn trách móc tôi. Cả gia đình này, họ không hề nhìn thấy những nỗ lực của tôi trong suốt hai năm qua.
Tôi nhớ lại cái ngày tôi chấp nhận cưới Hưng. Anh là một người đàn ông tốt, từng trải, và tôi tin rằng anh sẽ mang lại cho tôi một cuộc sống bình thường, chỉ cần có sự tôn trọng cơ bản. Tôi yêu anh, và tôi yêu cả Thiên nữa, dù thằng bé không phải con ruột của tôi. Hai năm qua, tôi đã cố gắng hết sức để hòa nhập vào gia đình này. Tôi học nấu những món ăn ba chồng thích, dù trước đây tôi chưa từng vào bếp. Tôi dậy sớm mỗi ngày để nấu cháo bổ dưỡng cho mẹ chồng, dù bà thường xuyên tỏ thái độ lạnh nhạt. Tôi dành hàng giờ để đọc truyện cho Thiên, cùng thằng bé học toán, đưa đón Thiên đi học, đi khám bệnh.
Tôi thậm chí còn xin chuyển việc về văn phòng gần nhà, chấp nhận mức lương thấp hơn rất nhiều, chỉ để có thể đón con đúng giờ, để không phải vội vã. Tôi đã làm mọi điều có thể, tôi đã cố gắng đến mức kiệt sức, trừ việc trở nên hoàn hảo, trở thành một "người mẹ" thực sự trong mắt họ. Tôi đã nghĩ rằng, sự hy sinh của mình sẽ được đền đáp bằng sự thấu hiểu, bằng tình yêu thương. Nhưng tôi đã sai. Tất cả những nỗ lực ấy dường như vô nghĩa chỉ vì một sự cố 5 phút trễ giờ.
Tối hôm đó, tôi vẫn nấu cơm và làm việc nhà như một cái máy. Từng động tác của tôi trở nên vô hồn, máy móc. Lòng tôi rối bời, một cảm giác trống rỗng và bất lực bao trùm lấy tôi. Tôi cảm thấy mình như một người giúp việc không hơn không kém, một người làm công không được trả lương, không được công nhận. Bữa cơm tối diễn ra trong sự im lặng đáng sợ. Hưng cố gắng nói vài câu, nhưng tôi chỉ đáp lại bằng sự im lặng. Khi mọi người đã ngủ say, tôi không thể chợp mắt. Tôi quay sang, nhìn Hưng đang ngủ say bên cạnh. Tôi khẽ lay anh ấy dậy.
"Anh có thật sự nghĩ em vô trách nhiệm không?" Tôi hỏi, giọng tôi khẽ run. Hưng cựa mình, mở mắt nhìn tôi, ánh mắt anh ấy vẫn còn chút mệt mỏi. Anh thở dài một tiếng nặng nề. "Hân, em làm anh thất vọng quá. Anh đã rất tin tưởng em." Lời nói ấy như một nhát dao nữa cứa vào trái tim tôi. Tôi nhận ra, tình yêu cũng có giới hạn, và ranh giới đó có thể là 5 phút trễ giờ đón một đứa trẻ. Sự tin tưởng của anh ấy, của gia đình anh ấy, mong manh đến vậy sao? Tôi cảm thấy một sự thất vọng tột cùng. Có lẽ, tôi không thuộc về nơi này.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm hơn mọi ngày. Tôi chuẩn bị bữa sáng cho Thiên, vẫn gói ghém cơm trưa cho Hưng, nhưng lòng tôi lại kiên định hơn bao giờ hết. Tôi quyết định quay trở lại công ty cũ, tìm lại giá trị riêng của bản thân thay vì cố gắng làm vừa lòng mọi người. Tôi gọi điện cho sếp cũ, trình bày nguyện vọng của mình. May mắn thay, vị trí cũ của tôi vẫn còn trống, và sếp rất hoan nghênh sự trở lại của tôi.
Ba tuần sau, tôi bắt đầu đi làm trở lại. Mẹ chồng tôi lạnh nhạt thấy rõ, bà không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt không cảm xúc. Ba chồng tôi cũng vậy, ông chỉ hắng giọng rồi quay đi. Hưng thì cố gắng nói vài câu, nhưng tôi chỉ đáp lại bằng sự tĩnh lặng. Tôi không buồn. Tôi cảm thấy mình đang trở lại là chính mình, một Hân độc lập, tự tin và có giá trị riêng. Tôi vẫn đón Thiên đúng giờ mỗi chiều, vẫn chăm sóc con chu đáo, nhưng tôi không còn cố gắng làm vừa lòng cả nhà như trước nữa. Tôi chọn sự tĩnh lặng, sự bình yên cho chính mình. Tôi biết mình đã làm hết sức, và tôi không cần sự công nhận từ bất cứ ai nữa.
Trong những ngày tôi đi làm trở lại, tôi vẫn luôn cảm thấy một sự xa cách vô hình giữa mình và gia đình chồng. Họ vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, thậm chí đôi khi là né tránh tôi. Tôi biết, họ vẫn còn nghĩ tôi là người vô trách nhiệm, là người không thể tin tưởng. Nhưng tôi không còn cảm thấy tổn thương như trước nữa. Tôi đã tìm thấy sự bình yên trong chính mình, trong công việc mà tôi yêu thích. Tôi không còn cố gắng gồng mình lên để chứng tỏ bản thân.
Một buổi tối, khi tôi đang ngồi làm việc trên máy tính, Thiên bước vào phòng tôi. Thằng bé rụt rè dúi vào tay tôi một mẩu giấy nhỏ đã nhàu nát. Tôi mở ra, đôi mắt tôi nhòe đi khi nhìn thấy dòng chữ nguệch ngoạc nhưng đầy chân thành: "Cô Hân, con xin lỗi vì không nói gì hôm đó. Nhưng con biết cô tốt. Cô giống mẹ. Mẹ cũ của con cũng hay đến trễ. Nhưng con chưa bao giờ giận mẹ. Con cũng không giận cô."
Nước mắt tôi không cầm được mà tuôn rơi. Tôi ôm chặt lấy Thiên vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể bé nhỏ của thằng bé. Những lời nói đơn sơ, mộc mạc ấy của Thiên đã chạm đến tận sâu thẳm trái tim tôi, xoa dịu mọi vết thương. Tôi nhận ra, tình thương không cần máu mủ, chỉ cần chân thành. Thiên, đứa bé mà tôi đã cố gắng chăm sóc, yêu thương, đã hiểu tôi, đã tin tưởng tôi. Đó là điều quý giá nhất.
Tối hôm đó, sau khi Thiên đã ngủ say, Hưng ngồi xuống cạnh tôi. Anh đặt tay lên vai tôi, một cử chỉ dịu dàng mà đã lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được. "Hân, anh xin lỗi. Anh đã sai. Anh đã không hiểu em, đã không tin tưởng em." Giọng anh trầm xuống, đầy sự hối lỗi. Anh thừa nhận mình đã bị áp lực từ gia đình, đã bị những định kiến về "mẹ kế" làm mờ mắt. Anh nói, anh đã nhận ra sự cố gắng của tôi, sự hy sinh của tôi. Anh cũng kể cho tôi nghe về những câu chuyện mà Thiên đã kể cho anh, về việc Thiên luôn nói tôi là người tốt bụng, luôn chăm sóc thằng bé chu đáo.
Tôi gật đầu, tha thứ cho anh mà không cần lời nói. Ánh mắt tôi nhìn anh đầy sự thấu hiểu. Tôi biết, Hưng cũng đã phải chịu áp lực từ gia đình, từ những định kiến của xã hội. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, mọi hiểu lầm, mọi tổn thương dằn vặt bấy lâu bỗng tan biến. Tình yêu của chúng tôi lại được hàn gắn, trở nên bền chặt hơn.
Sau đó không lâu, mẹ chồng tôi không may ngã bệnh. Bà bị một cơn đột quỵ nhẹ, phải nằm viện điều trị. Hân, dù những ngày qua bị đối xử lạnh nhạt, vẫn là người đầu tiên chạy đi mua thuốc, đưa bà vào viện. Cô túc trực bên giường bệnh của bà, chăm sóc bà từng li từng tí, không một lời than vãn. Mẹ chồng tôi, dù còn yếu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tất cả. Bà nhìn Hân bằng ánh mắt khác, ánh mắt ấy không còn sự dò xét, không còn sự lạnh nhạt, mà thay vào đó là sự biết ơn và cả sự hối lỗi.
Một buổi chiều, khi Hân đang bón cháo cho bà, mẹ chồng tôi nắm lấy tay Hân, giọng bà yếu ớt nói nhỏ: "Lúc đó tôi hơi quá. Nhưng giờ tôi hiểu, cô cũng là con gái người ta. Cô đã vất vả vì gia đình này nhiều rồi." Những lời nói đó, dù đơn giản, nhưng lại mang một sức nặng vô cùng lớn đối với Hân. Nước mắt bà lăn dài trên gò má nhăn nheo. Hân mỉm cười, không đòi hỏi sự yêu quý, chỉ mong bà hiểu rằng cô không phải người dưng, cô là một thành viên của gia đình này, và cô yêu thương họ bằng cả tấm lòng.
Từ ngày mẹ chồng xuất viện, không khí trong nhà thay đổi rõ rệt. Ba chồng tôi không còn những lời lẽ nặng nề nữa, ông thường xuyên hỏi han tôi, thậm chí còn khen những món ăn tôi nấu. Mẹ chồng tôi trở nên gần gũi hơn, bà thường xuyên chia sẻ những câu chuyện về gia đình, về cuộc sống. Bà coi tôi như con gái ruột. Và Thiên, thằng bé luôn quấn quýt bên tôi, gọi tôi bằng "mẹ Hân" đầy yêu thương.
Tôi vẫn tiếp tục công việc ở công ty cũ, nhưng giờ đây, mỗi lần đi làm về, tôi vẫn đón Thiên đúng giờ, thậm chí đến sớm hơn 10 phút. Không phải vì sợ bị trách mắng, mà vì tôi thực sự muốn đứa bé ấy biết rằng có một người phụ nữ, tuy không sinh ra nó, nhưng sẵn sàng chờ nó từng phút giây, yêu thương nó bằng cả trái tim. Tôi đưa đón Thiên, cùng con học bài, chơi đùa. Tôi không còn cảm thấy áp lực, không còn cố gắng gồng mình lên để làm hài lòng bất cứ ai. Tôi làm tất cả những điều đó bằng tình yêu thương chân thành, bằng sự tự nguyện.
Hân đã không còn là cái bóng lặng lẽ sống nhờ vào sự công nhận của người khác. Tôi là chính mình – một người phụ nữ biết mình xứng đáng được tôn trọng, biết giá trị của bản thân mình. Lòng tốt và sự kiên trì của tôi cuối cùng đã được ghi nhận bằng tình yêu thương chân thành từ những người thân yêu. Gia đình tôi giờ đây là một tổ ấm thực sự, nơi có tiếng cười, có sự thấu hiểu, và có tình yêu thương vô điều kiện. Thiên lớn lên trong vòng tay yêu thương của cả bố, mẹ kế và ông bà. Thằng bé trở thành một cậu bé ngoan ngoãn, học giỏi, và rất tình cảm.
Mỗi khi nhìn Thiên, tôi lại cảm thấy một sự bình yên lạ kỳ. Tôi đã vượt qua mọi định kiến, mọi áp lực, để tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. Tôi đã chứng minh rằng, tình yêu không cần máu mủ, chỉ cần chân thành. Và tôi, Hân, người mẹ kế, đã tìm thấy vị trí của mình trong trái tim của những người thân yêu, một vị trí của sự tôn trọng, của tình yêu thương và của sự gắn kết bền chặt. Tôi tin rằng, hạnh phúc không phải là tìm kiếm sự hoàn hảo, mà là chấp nhận những khiếm khuyết, và cùng nhau vun đắp tình yêu thương.