Min menu

Pages

Quản lý gi:ở t:rò đ:ổ t:ội cho thực tập sinh, ai ngờ vài phút sau hắn ch:ết lặ:ng khi thấy người đó bước vào…

 Căn phòng họp chìm trong im lặng căng thẳng. Ánh sáng từ bóng đèn huỳnh quang rọi xuống bàn gỗ dài, nơi cậu thực tập sinh tên Duy đang ngồi với vẻ mặt trắng bệch. Đôi mắt cậu mở to, lạc lõng như con nai non vừa lạc vào rừng sâu. Duy siết chặt hai bàn tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến rướm máu. Nhưng cậu không buồn đau. Thứ đau đớn hơn là sự hoài nghi đang bủa vây.

Phía đầu bàn, quản lý Minh thong thả gác chân, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh. Hắn rút điện thoại, đưa lên màn hình chiếu: một đoạn video ngắn, mờ mờ ảo ảo, ghi lại hình ảnh Duy ra vào phòng họp vào giữa đêm. Trong clip, bóng dáng cậu hiện lên như thể đang lén lút làm điều gì đó mờ ám. "Bằng chứng rõ ràng, không thể chối cãi," Minh nói, giọng chắc nịch. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Duy, nặng nề và kết tội.


Duy đứng bật dậy, giọng run rẩy: "Em không làm! Em không biết đoạn video này từ đâu ra! Em chỉ vào phòng để tìm tài liệu hôm đó!" Nhưng không ai lắng nghe. Đám đồng nghiệp xì xào, vài người nhìn cậu thương hại, số còn lại lắc đầu thở dài. Cảm giác bị cô lập nhấn chìm Duy trong tuyệt vọng.

Giám đốc Hùng ngồi phía cuối bàn, trầm mặc hồi lâu rồi thở dài. "Tạm thời cậu ngưng công việc. Bộ phận pháp lý sẽ điều tra." Câu nói như tiếng chuông báo tử. Duy ngồi phịch xuống ghế, đầu cúi gằm, bàn tay run rẩy không kiểm soát.

Sau cuộc họp, Minh lặng lẽ rời khỏi phòng, nhưng bước chân hắn nhẹ như thể đang nhảy múa. Trong đầu, hắn nghĩ đến khoản tiền thưởng mà đối thủ đã hứa nếu hắn giúp làm lộ bản kế hoạch sản phẩm mới. Hắn không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng đến vậy. Chỉ một đoạn video cắt ghép đơn giản là đủ hạ gục tên thực tập sinh ngây thơ.

Đêm đó, Duy ngồi một mình ở quán cà phê cũ, nơi cậu thường học bài những năm đại học. Ly cà phê nguội ngắt, lòng cậu thì như có ai khuấy tung. Những suy nghĩ cứ xoay vòng: nếu không ai tin mình thì liệu có nên buông xuôi? Nhưng sâu trong đáy mắt cậu vẫn ánh lên một tia phản kháng. Cậu biết mình vô tội. Vấn đề là làm sao để chứng minh điều đó.

Bất ngờ, một bàn tay đặt lên vai Duy. Cậu ngẩng lên, ánh mắt sững lại khi nhận ra người vừa đến: cô gái ấy... Vy – nhân viên phòng IT. Một người luôn trầm lặng, ít nói, gần như không ai để ý. Nhưng trong mắt Duy lúc này, cô như tia sáng cuối cùng giữa bóng tối.

Vy ngồi xuống, không nói gì vội. Cô rút từ túi áo khoác ra một chiếc USB. "Tôi có bản log truy cập hệ thống vào đêm đó. Có điều lạ là, tài khoản của anh Minh đã đăng nhập trước và sau cả thời điểm đoạn video được quay. Nhưng không có log nào của cậu cả." Duy mở to mắt. "Sao cô lại giúp tôi?" Vy nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. "Vì tôi từng là nạn nhân. Tôi biết cảm giác bị đổ tội oan như thế nào."

Hy vọng như dòng nước tràn vào tâm hồn khô cạn. Duy và Vy cùng lên kế hoạch: họ sẽ âm thầm thu thập thêm chứng cứ, không để lộ bất cứ dấu hiệu nào khiến Minh nghi ngờ. Vy vào hệ thống giám sát, tìm ra đoạn video gốc chưa bị chỉnh sửa. Trong bản đầy đủ, rõ ràng thấy Minh bước vào phòng trước, đặt camera giấu trong gấu áo khoác và bỏ đi ngay sau đó.

Ngày họp ban giám đốc lại đến. Lần này, không khí vẫn căng như dây đàn, nhưng Duy lại bình thản lạ thường. Minh bước vào, tự tin như mọi khi, còn mỉm cười nhạt với cậu. "Đến để nhận lỗi à? Tốt. Biết sai thì còn có cơ hội sửa."

Khi giám đốc Hùng yêu cầu báo cáo tiến độ điều tra, Vy bất ngờ xin phép phát biểu. Từ ghế khán giả, cô bước lên, mở laptop và kết nối vào màn hình lớn. Cả căn phòng chết lặng khi đoạn video gốc hiện lên: kẻ đặt camera chính là Minh. Gương mặt hắn hiện rõ ràng, không thể chối cãi.

Minh bật dậy, mặt tái mét. "Đây là giả mạo! Tôi không bao giờ làm chuyện đó!" Nhưng Vy tiếp tục đưa ra bảng log truy cập, đối chiếu thời gian và địa chỉ IP. Mọi bằng chứng như những nhát dao cắt đứt mọi lời ngụy biện. Hắn chỉ kịp cười nhạt mấy tiếng rồi đứng chết sững. Giám đốc Hùng nghiêm giọng: "Anh bị đình chỉ lập tức. Bộ phận pháp lý sẽ xử lý tiếp."

Duy thở phào, nước mắt ứa ra không kiềm được. Cậu quay sang Vy, nói nhỏ như gió: "Cảm ơn cô... đã tin tôi khi không ai tin." Vy mỉm cười, lần đầu tiên nụ cười ấy khiến Duy thấy cuộc sống vẫn còn những điều tử tế.

Một tháng sau, Duy chính thức được nhận vào làm nhân viên chính thức. Cậu vẫn làm việc chăm chỉ như thuở ban đầu, nhưng ánh mắt đã có thêm niềm tin và nghị lực. Vy chuyển sang bộ phận phát triển sản phẩm mới, nơi cô có nhiều cơ hội phát huy tài năng.

Mỗi chiều tan làm, họ lại cùng nhau đi bộ về ga tàu, trò chuyện về đủ thứ trên đời. Và đôi khi, Duy lại nhìn sang Vy, khẽ cười. Có lẽ, cơn giông năm ấy không chỉ đưa cậu đến lằn ranh tuyệt vọng, mà còn dắt tay cậu tìm thấy một người đặc biệt giữa đời thường.