Min menu

Pages

M/ối tì/nh của chúng tôi gặp phải sự ph/ản đ/ối d/ữ d/ội từ m/ẹ ch/ồng. Trong ngày cưới, thay vì niềm vui, bà lại rơi nư/ớc m/ắt, gieo vào lòng tôi một nỗi b/ăn kh/oăn khôn nguôi. Suốt 5 năm chung sống, tôi luôn thắc mắc về điều đó, cho đến một ngày, khi ch/ăm s/óc cháu trong bệnh viện, bà đã tiết lộ l/ý d/o, khiến tôi không khỏi ngh/ẹn ng/ào...

 Bóng chiều đổ dài trên sân gốm cổ kính, nhuộm vàng những mái ngói rêu phong và những chồng chum vại xếp ngay ngắn. Tiếng ve ngân ran như bản hòa ca bất tận của mùa hạ, hòa cùng tiếng lạch cạch của những dụng cụ làm gốm vọng ra từ xưởng. Nơi đây, thời gian dường như ngưng đọng, giữ lại những ký ức về một quá khứ huy hoàng và cả những vết sẹo sâu thẳm trong lòng người mẹ chồng, bà Trần. Bà là hiện thân của sự thanh tao, mực thước của một người phụ nữ Huế, nhưng đôi mắt bà, dù đẹp đến mấy, cũng chất chứa một nỗi buồn miên viễn, như thể đang nhìn về một khoảng không vô định nào đó trong tâm trí. Nàng dâu mới, Mai Anh, bước vào cuộc đời bà như một làn gió lạ, mang theo sự tươi trẻ, nồng nhiệt, nhưng cũng đồng thời khuấy động những gì đã ngủ yên bấy lâu.

Mai Anh, với mái tóc đen nhánh, đôi mắt to tròn, và nụ cười rạng rỡ, gợi cho bà Trần một hình bóng quen thuộc đến nao lòng. Cái cảm giác ấy không chỉ dừng lại ở ngoại hình; sâu thẳm bên trong, Mai Anh còn mang một niềm đam mê và năng khiếu đặc biệt với gốm sứ, một sự đồng điệu đến kinh ngạc với người đã khuất – cô gái tên Linh, người nghệ nhân trẻ tài năng đã từng gắn bó với xưởng gốm này. Linh, với đôi bàn tay khéo léo và tâm hồn bay bổng, đã thổi hồn vào từng khối đất, tạo nên những tác phẩm tinh xảo, đưa xưởng gốm lên đến đỉnh cao danh vọng. Cái chết đột ngột của cô đã để lại một khoảng trống không thể lấp đầy, không chỉ trong trái tim bà Trần, mà còn trong cả linh hồn của xưởng gốm.



Từ ngày Mai Anh về làm dâu, bà Trần vẫn giữ khoảng cách, một bức tường vô hình được dựng lên bởi nỗi đau và sự ám ảnh. Bà không muốn ai chạm vào những ký ức về Linh, sợ rằng bất kỳ sự xáo trộn nào cũng sẽ làm vỡ tan cái thế giới nhỏ bé mà bà đã cẩn thận xây dựng để bảo vệ nỗi đau của mình. Mai Anh cảm nhận được sự lạnh nhạt ấy, một nỗi buồn khôn nguôi len lỏi trong trái tim. Cô hiểu rằng mình không thể thay thế Linh, nhưng cô khao khát được chữa lành, được kết nối với người mẹ chồng, được trở thành một phần thực sự của gia đình này. Mỗi ngày, cô âm thầm quan sát bà Trần, cảm nhận những nỗi niềm ẩn giấu đằng sau vẻ ngoài điềm tĩnh, và ước mong có thể xoa dịu phần nào gánh nặng trong lòng bà.

Mai Anh dành thời gian rảnh rỗi trong xưởng gốm, nơi bụi đất và mùi đất sét nồng nàn quyện vào nhau, nơi những khuôn mẫu, những chiếc bàn xoay câm lặng như đang kể câu chuyện về một thời đã xa. Cô bị cuốn hút bởi những chiếc bình, chiếc đĩa chưa hoàn thiện, những tác phẩm dở dang mà Linh đã bỏ lại. Cô bắt đầu tự mình tìm hiểu, mày mò với đất sét, cảm nhận sự mềm mại, dẻo dai của nó dưới đôi bàn tay. Có những lúc, cô cảm thấy như Linh đang ở đâu đó, thì thầm những bí quyết, chỉ dẫn cho cô qua từng đường vân, từng nhát nặn. Những tác phẩm đầu tay của Mai Anh tuy còn non nớt, nhưng đã phảng phất đâu đó cái hồn của Linh, một sự đồng điệu không thể giải thích.

Một buổi chiều mưa tầm tã, Mai Anh đang miệt mài với một chiếc bình nhỏ, tập trung đến mức quên cả thời gian. Cô muốn tạo ra một thứ gì đó thật đặc biệt, một món quà cho mẹ chồng, như một lời thì thầm của sự thấu hiểu và sẻ chia. Chiếc bình mang dáng dấp mềm mại, uyển chuyển, với những đường nét thanh thoát, gợi nhớ đến phong cách của Linh, nhưng cũng mang một chút gì đó rất riêng của Mai Anh – sự tươi mới, lạc quan. Đúng lúc ấy, tiếng con gái cô, bé Thư, đang chơi đùa ở sân ngoài, bỗng im bặt, rồi thay vào đó là tiếng khóc thất thanh. Tim Mai Anh thót lại. Cô vội vã chạy ra, lòng dấy lên một nỗi lo sợ vô hình.

Bé Thư nằm sõng soài trên nền đất ẩm ướt, chân bị xước một vệt dài, máu rớm đỏ. Mai Anh ôm lấy con, hoảng loạn tột độ. Đúng lúc ấy, bà Trần xuất hiện, khuôn mặt bà biến sắc khi nhìn thấy cháu gái bị thương. Không một chút do dự, bà nhanh chóng bế Thư lên, chạy vội ra xe, miệng không ngừng trấn an: “Không sao đâu con, bà đưa con đi bệnh viện ngay!” Mai Anh bàng hoàng nhìn theo, hình ảnh người mẹ chồng vội vã bế cháu, khác hẳn với vẻ điềm tĩnh thường ngày, khắc sâu vào tâm trí cô. Giữa lúc hỗn loạn ấy, ánh mắt bà Trần lướt qua xưởng gốm, dừng lại ở chiếc bình nhỏ Mai Anh đang làm dở. Một thoáng ngạc nhiên, một chút bối rối, và cả một nỗi xúc động khó tả hiện lên trong đôi mắt bà. Chiếc bình ấy, với những đường nét quen thuộc, đã chạm đến một góc khuất sâu thẳm trong lòng bà, một góc khuất mà bà đã cố gắng chôn vùi bấy lâu.

Trong những ngày Thư nằm viện, bà Trần không rời cháu nửa bước. Bà chăm sóc Thư tận tình, đôi khi còn thức trắng đêm để theo dõi nhiệt độ của bé. Mai Anh nhìn bà, lòng dâng lên một sự biết ơn vô hạn và một cảm giác ấm áp lan tỏa. Cô nhận ra rằng, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, bà Trần là một người phụ nữ giàu tình cảm, chỉ là bà đã quá đau khổ mà thôi. Đêm nọ, khi Thư đã ngủ say, bà Trần lặng lẽ đến bên Mai Anh, giọng bà khẽ khàng: "Chiếc bình con đang làm, có phải con tự tay làm không?" Mai Anh gật đầu, lòng thấp thỏm không biết bà sẽ nói gì. "Nó... nó rất giống những tác phẩm của Linh," bà tiếp lời, giọng bà hơi run, "nhưng cũng có nét riêng của con. Con có muốn học làm gốm không? Ta có thể chỉ cho con."

Lời đề nghị bất ngờ của bà Trần khiến Mai Anh sững sờ. Nước mắt cô trào ra, không kìm được. Đó không chỉ là một lời mời học nghề, mà còn là một cánh cửa mở ra, một lời chấp nhận, một sự hàn gắn. Từ ngày hôm đó, xưởng gốm trở thành nơi gắn kết hai người phụ nữ. Bà Trần, với kiến thức uyên thâm và kinh nghiệm dày dặn, tỉ mỉ chỉ dẫn Mai Anh từ những bước cơ bản nhất: cách chọn đất, nhào đất, tạo hình, đến cách nung và tráng men. Bà truyền cho Mai Anh không chỉ kỹ thuật, mà cả cái hồn của gốm, cái tâm của người nghệ nhân. Mai Anh say mê học hỏi, đôi tay cô dần trở nên khéo léo, linh hoạt hơn.

Qua những giờ phút cùng nhau làm gốm, bà Trần dần cởi mở hơn. Bà kể cho Mai Anh nghe về Linh, về những kỷ niệm đẹp đẽ, về những khó khăn mà Linh đã cùng bà vượt qua để gây dựng xưởng gốm. Bà nói về sự sáng tạo, niềm đam mê bất tận của Linh, về cách Linh đã thổi một luồng sinh khí mới vào từng sản phẩm. Mai Anh lắng nghe, không chỉ bằng tai mà bằng cả trái tim, cô cảm nhận được tình yêu và sự tiếc nuối sâu sắc của bà Trần dành cho Linh. Và rồi, cô nhận ra, bà không phải là một người mẹ chồng khắc nghiệt, mà là một người mẹ đã mất đi một người con tinh thần, một người bạn tri kỷ trong nghệ thuật.

Trong những buổi làm gốm, Mai Anh cũng chia sẻ với bà Trần về ước mơ của mình, về cách cô muốn biến xưởng gốm này trở thành một không gian mở, nơi những người yêu gốm có thể đến học hỏi, giao lưu. Cô không chỉ muốn kế thừa di sản của Linh, mà còn muốn phát triển nó theo một hướng mới, hiện đại hơn, nhưng vẫn giữ được những giá trị truyền thống. Bà Trần lắng nghe, đôi mắt bà dần ánh lên những tia sáng. Bà nhận ra ở Mai Anh không chỉ là cái bóng của Linh, mà là một bản thể độc lập, một người phụ nữ mạnh mẽ, sáng tạo, và đầy nhiệt huyết. Mai Anh không chỉ là người thừa kế một gia đình, mà còn là người kế thừa một di sản nghệ thuật, với sự đồng hành và thấu hiểu của mẹ chồng.

Một ngày nọ, khi đang cùng nhau hoàn thiện một chiếc bình lớn, Mai Anh chợt hỏi bà Trần: "Mẹ ơi, tại sao mẹ lại giữ lại nhiều tác phẩm dở dang của Linh vậy ạ?" Bà Trần khẽ thở dài, tay vuốt ve chiếc bình đang làm dở, đôi mắt bà xa xăm: "Khi Linh mất, ta không đủ sức để hoàn thiện chúng. Ta sợ rằng nếu ta chạm vào, ta sẽ làm hỏng đi cái hồn của Linh đã thổi vào đó. Ta cũng sợ rằng nếu ta hoàn thiện chúng, ta sẽ phải chấp nhận rằng Linh đã thực sự ra đi." Mai Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay run rẩy của bà: "Nhưng mẹ ơi, con tin rằng Linh sẽ rất vui nếu những tác phẩm của cô ấy được hoàn thiện. Và hơn thế nữa, con tin rằng Linh muốn mẹ sống tiếp, muốn mẹ hạnh phúc."

Bà Trần nhìn Mai Anh, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. Bà gật đầu, như thể đã trút bỏ được một gánh nặng vô hình. "Con nói đúng. Ta đã quá chìm đắm trong quá khứ mà quên đi hiện tại. Cảm ơn con, Mai Anh." Hai người phụ nữ lặng lẽ tiếp tục công việc, không khí trong xưởng gốm bỗng trở nên nhẹ nhõm và ấm áp hơn bao giờ hết. Chiếc bình lớn dần thành hình dưới đôi bàn tay khéo léo của cả hai, mang trong mình sự hòa quyện giữa truyền thống và hiện đại, giữa những ký ức và những hy vọng mới. Nó không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, mà còn là biểu tượng của sự hàn gắn, của tình yêu thương và sự thấu hiểu.

Giờ đây, xưởng gốm nhà bà Trần đã hồi sinh mạnh mẽ, không chỉ là một nơi sản xuất gốm sứ mà còn là một trung tâm văn hóa, nơi mọi người có thể đến học hỏi, trải nghiệm và chiêm ngưỡng nghệ thuật gốm. Những tác phẩm của Mai Anh, vừa giữ được nét truyền thống tinh hoa của xưởng gốm, vừa mang hơi thở hiện đại, đã nhận được sự đón nhận nồng nhiệt từ công chúng. Trên những tác phẩm ấy, người ta vẫn thấy đâu đó bóng dáng của Linh, nhưng cũng thấy rõ nét sự sáng tạo, nhiệt huyết của Mai Anh. Bà Trần, với nụ cười mãn nguyện, thường xuyên cùng Mai Anh đứng cạnh nhau, giới thiệu về những tác phẩm mới, chia sẻ câu chuyện về xưởng gốm và về những con người đã gắn bó với nó.

Một buổi chiều, khi ánh nắng vàng dịu len lỏi qua những kẽ lá, hai mẹ con ngồi cạnh nhau trong xưởng, nhâm nhi tách trà nóng. Mai Anh nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có nghĩ rằng Linh sẽ tự hào về chúng ta không?" Bà Trần mỉm cười, ánh mắt bà lấp lánh niềm vui. "Linh chắc chắn sẽ rất tự hào, con gái ạ. Bởi vì con không chỉ là người kế thừa di sản của Linh, mà còn là người đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời mẹ, là người đã giúp mẹ tìm lại được niềm vui và ý nghĩa cuộc sống." Mai Anh nắm chặt bàn tay bà Trần, cảm nhận sự ấm áp và tình yêu thương vô bờ bến. Cô biết rằng, đây không chỉ là một gia đình, mà còn là một di sản, một câu chuyện về tình yêu, sự mất mát, và sự hàn gắn, nơi quá khứ được chấp nhận và biến thành sức mạnh để tạo nên một tương lai rạng rỡ.

Xưởng gốm giờ đây không còn là nơi của những nỗi đau âm ỉ, mà là tổ ấm của những tiếng cười, những câu chuyện sẻ chia, và những ước mơ chung. Mai Anh và bà Trần cùng nhau tạo nên những tác phẩm gốm mới, mỗi chiếc bình, mỗi chiếc đĩa đều mang trong mình một phần của câu chuyện của họ, câu chuyện về sự kết nối diệu kỳ giữa hai thế hệ, hai tâm hồn, được gắn kết bởi tình yêu dành cho nghệ thuật và lòng biết ơn sâu sắc. Họ không chỉ là mẹ chồng và nàng dâu, họ là những người bạn tri kỷ, những người đồng hành trên con đường nghệ thuật, cùng nhau viết tiếp trang sử mới cho xưởng gốm truyền thống. Di sản của Linh không hề mất đi, mà được Mai Anh tiếp nối, phát triển, và thổi vào đó một sức sống mới, tươi trẻ và đầy hy vọng.