Min menu

Pages

Lời nói lạ:nh lùn:g của chồng sau 6 năm mong con: N:ỗi đ:au tưởng chừng vô tận, cho đến khi chuyến đi biển đị:nh m:ệnh xảy ra...

 Năm thứ sáu của cuộc hôn nhân, tôi, một người phụ nữ 37 tuổi, nhìn lại chặng đường mình đã đi qua và cảm thấy một nỗi chua xót nghẹn ngào. Tôi và chồng đã có một tình yêu đẹp như mơ từ thời sinh viên, tình yêu ấy lớn dần theo năm tháng, cùng chúng tôi xây dựng tổ ấm từ những điều nhỏ nhặt nhất. Từ căn phòng trọ chật hẹp đến căn hộ khang trang giữa lòng thành phố, mỗi viên gạch, mỗi món đồ đều chứa đựng mồ hôi và tình yêu của chúng tôi. Hạnh phúc tưởng chừng viên mãn, ấy vậy mà, nó dần bị bóp nghẹt, bị gặm nhấm bởi một nỗi lo lắng vô hình: việc không có con.

Ban đầu, chúng tôi không lo lắng nhiều. Cả hai đều nghĩ, con cái là duyên trời cho, rồi sẽ đến lúc. Nhưng sau một năm chờ đợi trong vô vọng, sự lo lắng bắt đầu len lỏi. Chúng tôi quyết định đi khám. Hàng loạt xét nghiệm, từ đơn giản đến phức tạp, từ những phòng khám nhỏ đến các bệnh viện lớn, đều cho cùng một kết quả: “Vô sinh không rõ nguyên nhân.” Cụm từ ấy như một bản án, đè nặng lên vai tôi, lên cuộc hôn nhân của chúng tôi.



Dù không ai trách mắng trực tiếp, nhưng tôi cảm nhận được áp lực vô hình từ mẹ chồng, từ họ hàng, và từ những ánh mắt dò xét đầy ẩn ý. Mỗi lần họp mặt gia đình, mỗi câu hỏi thăm về chuyện con cái, dù vô tình hay hữu ý, đều khiến tôi cảm thấy mình trở thành “gánh nặng,” một “điểm đen” trong gia đình. Tôi tự hỏi, liệu mình có còn xứng đáng với chồng, với gia đình anh hay không. Cảm giác tội lỗi cứ bủa vây, khiến tôi chìm sâu vào nỗi buồn.

Chồng tôi, người từng rất yêu thương, người từng là chỗ dựa vững chắc cho tôi, cũng dần trở nên xa cách. Anh không còn những cái ôm ấm áp, những lời động viên ngọt ngào. Anh chỉ biết ôm điện thoại, cười khan một mình, rồi lại chìm vào sự im lặng. Tôi không biết phải chia sẻ từ đâu, phải bắt đầu cuộc trò chuyện như thế nào. Cảm giác cô đơn cứ lớn dần, tôi thấy mình lạc lõng ngay trong chính tổ ấm của mình. Sự kết nối trong hôn nhân dường như đang dần mất đi, giống như sợi dây vô hình đang dần đứt đoạn.

Tôi trở nên ít nói, hay cáu kỉnh. Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi lại thấy nặng nề. Áp lực vô hình khiến tôi mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi luôn tìm cách trốn tránh những cuộc gặp gỡ gia đình, tránh mặt những người quen. Tôi sợ phải đối mặt với những câu hỏi, những ánh mắt thương hại. Tôi tự nhốt mình trong thế giới riêng, nơi chỉ có nỗi buồn và sự tủi thân.

Một buổi chiều mưa tầm tã, khi tôi đang ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn những hạt mưa rơi tí tách, một cuốn sách bất ngờ được gửi đến. Không có tên người gửi, chỉ có một mảnh giấy nhỏ ghi: "Dành tặng người bạn tôi yêu quý". Tôi cầm cuốn sách lên, tựa đề của nó như một tia sáng nhỏ xé toạc màn đêm u tối trong tâm hồn tôi: "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã". Tôi mở sách ra, và rồi, một câu nói đã chạm đến tận cùng trái tim tôi: "Khi ta bắt đầu biết yêu lấy chính mình thì thế gian cũng bắt đầu yêu lấy ta".

Câu nói đó như một lời thức tỉnh. Nó khiến tôi nhìn lại bản thân mình. Suốt thời gian qua, tôi đã quá tập trung vào việc không có con, quá chìm đắm trong nỗi buồn và áp lực mà quên mất rằng mình cũng cần được yêu thương, đặc biệt là yêu thương chính mình. Tôi đã để bản thân mình bị bào mòn bởi những kỳ vọng của người khác, bởi những định kiến của xã hội.

Từ đó, tôi bắt đầu thay đổi, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt nhất. Mỗi sáng, tôi dậy sớm hơn 15 phút, không phải để làm việc nhà, mà là để pha một tách trà nóng, ngồi bên cửa sổ ngắm bình minh và đọc sách. Tôi ăn trưa một mình, không dùng điện thoại, không lướt mạng xã hội. Tôi muốn dành thời gian đó để lắng nghe cơ thể mình, để cảm nhận những điều nhỏ bé xung quanh mà trước đây tôi chưa từng để ý.

Tôi cũng bắt đầu quan tâm đến bản thân mình hơn. Tôi tự tay chuẩn bị những bữa ăn lành mạnh, tập thể dục nhẹ nhàng. Tôi không còn ép buộc mình phải hoàn hảo trong mọi việc. Thay vì vùi đầu vào công việc nhà sau khi tan sở, tôi dành thời gian đi dạo, nghe nhạc hoặc đơn giản là ngồi yên lặng một mình. Tôi học cách chấp nhận những khiếm khuyết của bản thân, chấp nhận rằng mình không phải là người hoàn hảo.

Những thay đổi này, dù nhỏ bé, nhưng dần mang lại hiệu quả bất ngờ. Tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn, tinh thần cũng thoải mái hơn. Nụ cười bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trên môi tôi. Tôi không còn cảm thấy nặng nề khi đối mặt với những ánh mắt của người khác. Tôi nhận ra rằng, khi mình yêu thương bản thân, mình sẽ có năng lượng để yêu thương những người xung quanh.

Và điều kỳ diệu đã đến từ những thay đổi ấy. Chồng tôi, người từng xa cách, bắt đầu nhận thấy sự khác biệt trong tôi. Một buổi tối, khi tôi đang ngồi đọc sách, anh bất ngờ rót cho tôi một cốc nước. "Em có vẻ thích uống trà buổi sáng nhỉ?" - anh hỏi, giọng anh dịu dàng hơn. Thỉnh thoảng, khi tôi chuẩn bị đi ngủ, anh lại hỏi: "Hôm nay em ngủ được không? Có cần anh pha sữa nóng không?" Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy, tưởng chừng đơn giản, nhưng lại chạm đến trái tim tôi.

Mối quan hệ của chúng tôi dần được chữa lành. Không phải là sự trở lại hoàn toàn như cũ, nhưng tôi cảm nhận được sự kết nối đang quay trở lại. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, chia sẻ về công việc, về những gì đã diễn ra trong ngày. Anh không còn ôm điện thoại suốt buổi tối nữa. Thay vào đó, anh ngồi cạnh tôi, cùng tôi xem phim, hoặc đơn giản là ngồi cạnh nhau trong sự im lặng bình yên.

Một buổi tối mùa hè, khi chúng tôi đang ngồi trên ban công ngắm sao, tôi bất ngờ quay sang nhìn chồng. Giọng tôi nhỏ nhẹ, nhưng đầy sự chân thành: "Hay mình xin con nuôi nhé?" Tôi đã nghĩ rất nhiều về điều này. Tôi không muốn áp lực con cái mãi mãi là gánh nặng trong cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi muốn có một đứa con, dù là con ruột hay con nuôi, để lấp đầy khoảng trống trong gia đình.

Chồng tôi im lặng một lúc lâu. Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch. Tôi không biết anh sẽ phản ứng thế nào. Liệu anh có chấp nhận không? Liệu anh có muốn có một đứa con không cùng huyết thống không? Rồi anh thở dài một hơi, ánh mắt anh nhìn tôi đầy trìu mến. "Nhưng dù có hay không… thì cũng đừng ép mình quá. Anh sợ em đau." Lời nói này của anh khiến tôi bật cười vui vẻ từ trong lòng. Không phải là một tiếng cười lớn, mà là một tiếng cười nhẹ nhõm, chứa đựng sự thấu hiểu và yêu thương. Tôi biết, anh vẫn luôn lo lắng cho tôi, vẫn luôn yêu thương tôi.

Một tuần sau, chồng tôi bất ngờ nhắn tin cho tôi: "Em yêu, mình đi biển Phú Yên nhé?" Tôi ngạc nhiên tột độ. Đã lâu lắm rồi chúng tôi không có một chuyến đi đúng nghĩa là của hai người. Suốt những năm qua, cuộc sống của chúng tôi chỉ xoay quanh công việc, thuốc thang, và những kỳ vọng. Chuyến đi này giống như một luồng gió mới thổi vào cuộc hôn nhân của chúng tôi, thoát khỏi mọi áp lực, mọi gánh nặng.

Tại Phú Yên, chúng tôi cùng nhau ngắm bình minh trên biển, chiêm ngưỡng những bãi cát trắng mịn và làn nước trong xanh. Chúng tôi ăn hải sản tươi ngon, cùng nhau tản bộ trên bờ biển, kể cho nhau nghe những câu chuyện vui vẻ. Tôi cảm giác như được yêu lại từ đầu. Những ký ức về tình yêu thời sinh viên lại ùa về, tươi đẹp và lãng mạn như thuở ban đầu. Chúng tôi cùng nhau trải nghiệm những điều mới mẻ, cùng nhau tận hưởng từng khoảnh khắc bình yên.

Khi trở về phòng khách sạn sau một ngày dài khám phá, tôi nói nửa đùa nửa thật với chồng: "Nếu 'trúng thưởng' thật thì em sẽ quay lại Phú Yên thêm nhiều lần nữa." Tôi không biết mình đang nói về điều gì, về đứa con hay về một điều kỳ diệu nào đó. Chồng tôi chỉ cười, nắm tay tôi chặt hơn, ánh mắt anh đầy sự dịu dàng và tình yêu.

Tối hôm đó, bên tiếng sóng biển vỗ rì rào, tôi không cầu mong điều gì rõ ràng. Tôi không cầu mong có con ngay lập tức, cũng không cầu mong một phép màu nào đó. Tôi chỉ mong rằng, nếu "phép màu" có đến, nếu đứa con đến với chúng tôi, con sẽ đến trong những ngày mà chúng tôi thật sự thuộc về nhau, không áp lực, không kỳ vọng, chỉ có tình yêu thuần khiết nhất. Tôi tin rằng, một đứa trẻ cần được sinh ra từ tình yêu trọn vẹn, chứ không phải từ áp lực hay sự mong đợi.

Cuộc sống của tôi sau chuyến đi Phú Yên đã thay đổi hoàn toàn. Tôi vẫn không có con, nhưng tôi không còn cảm thấy nặng nề hay áp lực nữa. Tôi đã học cách chấp nhận những gì cuộc sống mang lại, học cách yêu thương bản thân mình. Tôi hiểu rằng, cuộc sống không phải là một cuộc đua, và hôn nhân không phải là đích đến của những tờ siêu âm.

Chồng tôi cũng vậy. Anh ấy trở nên vui vẻ, ấm áp hơn. Chúng tôi dành nhiều thời gian hơn cho nhau, cùng nhau làm những điều mình thích. Chúng tôi đi du lịch, khám phá những vùng đất mới, cùng nhau trải nghiệm những điều thú vị. Chúng tôi không còn bị ám ảnh bởi chuyện con cái nữa, mà tập trung vào việc tận hưởng cuộc sống và vun đắp cho tình yêu của mình.

Một năm sau chuyến đi Phú Yên, một phép màu bất ngờ đã đến với chúng tôi. Tôi phát hiện mình có thai. Cảm giác lúc đó thật khó tả. Tôi không tin vào mắt mình. Chồng tôi cũng vậy. Anh ôm chặt tôi, nước mắt anh lăn dài trên má. Chúng tôi không hề đặt áp lực cho bản thân, không hề mong đợi, nhưng điều kỳ diệu lại đến một cách tự nhiên, trong khoảnh khắc chúng tôi yêu thương nhau nhất.

Đứa bé chào đời khỏe mạnh, là một bé gái xinh xắn với đôi mắt to tròn. Chúng tôi đặt tên con là An, với mong muốn con sẽ có một cuộc sống an lành, bình yên. Sự xuất hiện của An đã lấp đầy khoảng trống trong gia đình, nhưng không phải bằng áp lực hay kỳ vọng, mà bằng tình yêu thương thuần khiết nhất.

Câu chuyện của tôi là một bài học sâu sắc về tình yêu, sự chấp nhận và giá trị của bản thân. Có những điều không đến theo đúng kỳ vọng, nhưng tình yêu, nếu còn, thì luôn có cách để chữa lành, dù chỉ là một cái gật đầu nhẹ hay một bữa cơm có người đợi. Tôi đã tìm lại được chính mình, hàn gắn mối quan hệ với chồng, và cuối cùng, tìm thấy hạnh phúc đích thực không phải qua những áp lực, mà qua sự bình yên trong tâm hồn và tình yêu thương vô điều kiện.

Giờ đây, khi nhìn con gái An lớn lên từng ngày, nhìn chồng tôi vui vẻ chơi đùa cùng con, tôi biết mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Cuộc sống vẫn có những khó khăn, nhưng chúng tôi đã học được cách đối diện với chúng bằng sự bình tĩnh và tình yêu thương. Hạnh phúc không phải là một điểm đến, mà là cả một hành trình. Và trên hành trình đó, chúng tôi đã học cách bước chậm lại, để yêu thương bản thân, yêu thương nhau, và trân trọng từng khoảnh khắc của cuộc đời.