Min menu

Pages

Kỳ nghỉ k:ỷ ni:ệm 10 năm ngày cưới bỗng thành á:c mộ:ng: Vợ c:hết lặ:ng khi nhận cuộc gọi từ người không ngờ tới...

 Cuộc sống của Thư trôi qua êm đềm như một bức tranh thủy mặc, với những gam màu hạnh phúc được tô điểm bởi sự hiện diện của Tín, người chồng tận tụy, và hai thiên thần nhỏ, Bon bảy tuổi cùng Miu năm tuổi. Ngôi nhà nhỏ luôn rộn ràng tiếng cười trẻ thơ, tràn ngập hơi ấm của tình yêu và sự bình yên. Mỗi buổi sáng, Thư thức dậy với nụ cười mãn nguyện, nhìn Tín cẩn thận chuẩn bị bữa sáng và các con líu lo kể chuyện ở trường. Cô tin rằng mình đã tìm thấy định nghĩa trọn vẹn của hạnh phúc, một gia đình nhỏ hoàn hảo mà bất cứ ai cũng hằng mơ ước. Chuyến nghỉ lễ kỷ niệm 10 năm ngày cưới sắp tới càng khiến niềm hạnh phúc ấy thêm phần rực rỡ, như một dấu son khẳng định cho tình yêu vĩnh cửu của họ. Thư đã lên kế hoạch tỉ mỉ cho từng chi tiết, từ địa điểm, hoạt động cho đến những món quà nhỏ để tạo bất ngờ cho Tín và các con. Cô đắm chìm trong viễn cảnh về một kỳ nghỉ đáng nhớ, nơi họ sẽ cùng nhau tạo nên thêm nhiều kỷ niệm đẹp.

Chiều ngày 27 tháng 4, không khí trong nhà rộn ràng hơn bao giờ hết. Thư đang cẩn thận gấp từng bộ quần áo nhỏ xinh của Bon và Miu vào vali, trong lòng tràn ngập sự háo hức. Nụ cười vẫn thường trực trên môi cô khi tưởng tượng ra cảnh các con nô đùa trên bãi biển. Bỗng, tiếng chuông điện thoại reo vang, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Thư. Màn hình hiện lên cái tên "Ngân - bạn thân Tín", một người mà Thư vẫn luôn coi là em gái. Cô nhấc máy, trong đầu thoáng nghĩ đến việc Ngân gọi để hỏi thăm hay chúc mừng chuyến đi sắp tới. Nhưng ngay khi giọng nói nghẹn ngào của Ngân vang lên từ đầu dây bên kia, mọi thứ như sụp đổ. Từng lời nói của Ngân, chậm rãi nhưng sắc lẹm, đâm thẳng vào trái tim Thư. "Chị Thư ơi... Em xin lỗi... Em và anh Tín... chúng em đã có quan hệ từ hai năm trước, trong chuyến công tác ở Đà Nẵng... Em không thể tiếp tục che giấu nữa..." Cả thế giới của Thư như quay cuồng, những mảnh ghép hạnh phúc mà cô cất công xây dựng bấy lâu bỗng chốc vỡ tan thành ngàn mảnh. Cầm điện thoại trên tay, Thư đứng chết lặng. Mọi kế hoạch, mọi niềm tin, mọi hạnh phúc đều tan biến như bong bóng xà phòng.



Thư không nhớ mình đã cúp máy từ lúc nào. Cô chỉ biết rằng toàn thân mình run rẩy, đầu óc trống rỗng. Chiếc vali vẫn nằm chỏng chơ giữa sàn nhà, những bộ quần áo được gấp gọn gàng giờ đây trở nên vô nghĩa. Nước mắt không thể rơi, bởi lẽ nỗi đau quá lớn khiến mọi cảm xúc bị tê liệt. Đêm đó, Thư nằm cạnh Bon và Miu, hai thiên thần nhỏ đang say giấc nồng, không hề hay biết về cơn bão đang càn quét trong lòng mẹ. Cô ôm chặt lấy Bon, cảm nhận hơi ấm từ con, nhưng trái tim lại lạnh ngắt. Tín vẫn ngủ say bên cạnh, tiếng thở đều đều của anh càng khiến Thư thấy ghê tởm. Cô tự hỏi, liệu anh có từng nghĩ đến cảm xúc của cô, hay anh chỉ đơn giản là coi cô như một người vợ ngây thơ, dễ dàng lừa dối? Nỗi đau bị phản bội hòa lẫn với sự tức giận, thất vọng, và một chút gì đó của sự hoài nghi về chính bản thân mình. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đã đặt trọn niềm tin vào một người đàn ông như thế.

Sáng hôm sau, thay vì tiếng cười nói rộn ràng chuẩn bị cho chuyến đi, không gian trong nhà chìm trong một sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Thư thức dậy, đôi mắt sưng húp và gương mặt nhợt nhạt. Quyết định được đưa ra nhanh chóng, như một phản xạ tự vệ. Cô gửi Bon và Miu sang nhà mẹ ruột, chỉ nói rằng có việc đột xuất và cần đi xa vài ngày. Mẹ Thư nhìn con gái với ánh mắt lo lắng, nhưng không hỏi gì thêm. Thư không mang theo bất cứ hành lý nào, chỉ đơn giản là lái xe, vô định. Cô không biết mình sẽ đi đâu, chỉ muốn rời xa cái thành phố này, rời xa cái ngôi nhà đã từng là tổ ấm nhưng giờ đây lại trở thành địa ngục. Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước cổng một trại trẻ mồ côi ở vùng cao, nơi cô từng đến làm thiện nguyện cách đây vài năm. Nơi đây từng mang lại cho cô cảm giác bình yên và ý nghĩa, và Thư hy vọng rằng nó sẽ lại một lần nữa chữa lành vết thương lòng cô.

Thư xin phép ở lại trại trẻ với tư cách tình nguyện viên. Cô lao vào công việc như một cái máy, tự trừng phạt bản thân bằng những ngày làm việc kiệt sức để không còn chỗ cho nước mắt. Mỗi sáng, cô thức dậy từ rất sớm, phụ giúp các cô giáo chuẩn bị bữa ăn, dọn dẹp nhà cửa, rồi chơi đùa với những đứa trẻ. Nhìn ánh mắt hồn nhiên, nụ cười trong trẻo của chúng, Thư cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Nhưng mỗi khi đêm xuống, khi bóng tối bao trùm và mọi thứ trở nên tĩnh lặng, nỗi đau lại trỗi dậy, cắn xé tâm can cô. Cô nằm trằn trọc trên chiếc giường cứng nhắc, cố gắng xua đuổi hình ảnh Tín và Ngân ra khỏi tâm trí. "Tại sao? Tại sao anh lại làm như vậy?" câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu Thư, như một lời nguyền rủa. Cô nhớ lại những lời hứa hẹn ngọt ngào, những cử chỉ ân cần của Tín, và cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình vì đã quá tin tưởng.

Ngày thứ tư tại trại trẻ, khi Thư đang bế một đứa bé đang khóc, dỗ dành nó bằng một bài hát ru quen thuộc, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cổng trại. Tín. Anh bước vào, gương mặt tái xanh vì lo lắng, đôi mắt thâm quầng như thể đã thức trắng nhiều đêm. Khi nhìn thấy Thư trong bộ dạng mệt mỏi, tay bế đứa trẻ, anh đứng chết lặng. Trái tim Thư như bị bóp nghẹt. Cô muốn chạy trốn, muốn biến mất khỏi tầm mắt anh, nhưng đôi chân lại không nhúc nhích. Tín tiến lại gần, từng bước chân nặng nề như mang theo cả gánh nặng của tội lỗi. Anh đưa tay chạm vào vai Thư, nhưng cô khẽ né tránh. "Anh xin lỗi..." Giọng anh khàn đặc, nghẹn ngào. "Anh đã định chấm dứt với cô ấy từ lâu, nhưng luôn nghĩ em không cần biết. Anh hèn. Anh sai."

Thư nhìn thẳng vào mắt Tín, đôi mắt cô rực lửa. "Anh có từng nghĩ... điều đau nhất không phải là việc anh phản bội. Mà là việc anh để em biết chuyện từ miệng người khác, không phải từ anh?" Lời nói của Thư như nhát dao cứa vào lòng Tín. Anh cúi gằm mặt, không dám đối diện với ánh mắt thất vọng của cô. Trong khoảnh khắc đó, Thư cảm nhận được sự sám hối chân thành từ Tín, nhưng vết thương trong lòng cô quá sâu để có thể tha thứ ngay lập tức. Cô không đuổi anh đi, nhưng cũng không nói lời nào. Chỉ đơn giản là quay lưng lại, tiếp tục dỗ dành đứa bé trong vòng tay. Tín đứng đó, lặng lẽ nhìn Thư, trong lòng tràn ngập sự hối hận và nỗi đau không tên. Anh biết rằng con đường chuộc lỗi của mình sẽ còn rất dài và khó khăn.

Hồi Sinh Từ Tro Tàn

Sau chuyến đi đó, Tín dọn ra ngoài. Anh biết rằng mình cần thời gian và không gian để Thư có thể hàn gắn vết thương lòng. Anh không bao giờ nhắc đến chuyện quay lại, mà chỉ âm thầm chuộc lỗi bằng những hành động cụ thể. Mỗi tuần, anh đều đặn đến đón Bon và Miu, đưa các con đi chơi, ăn uống, và dành thời gian cho chúng. Anh luôn cố gắng bù đắp cho các con những tổn thương mà lỗi lầm của anh đã gây ra. Thư quan sát Tín, và cô nhận thấy một sự thay đổi rõ rệt trong con người anh. Anh không còn là người chồng vô tâm như trước, mà trở nên chín chắn, trưởng thành hơn. Anh cắt đứt hoàn toàn với Ngân, thậm chí không nhắc đến "công tác" hay bất cứ điều gì liên quan đến cô ta. Tín cũng âm thầm góp tiền giúp đỡ trại trẻ nơi Thư từng ở, như một cách để chuộc lỗi với cô và với những đứa trẻ vô tội.

Sáu tháng sau, một buổi chiều định mệnh, Bon đột nhiên sốt cao và co giật nhẹ. Thư hốt hoảng, đôi tay run rẩy khi gọi điện cho Tín. Giọng cô lạc đi trong sự sợ hãi. "Anh ơi... Bon bị sốt cao, co giật rồi!" Tín không nói một lời, lập tức chạy đến. Vừa nhìn thấy Bon đang tím tái trên tay Thư, anh liền ôm con lao thẳng ra cửa, chạy như bay đến bệnh viện. Trong phòng theo dõi, Tín nắm chặt tay Bon, ánh mắt anh đầy vẻ lo lắng và sợ hãi. Thư đứng bên cạnh, nước mắt lưng tròng. Cô nhận ra rằng, dù có chuyện gì xảy ra, Tín vẫn là cha của các con cô, và tình yêu thương anh dành cho Bon là thật lòng.

Khi Bon đã ổn định và đang say giấc, Tín quay sang Thư, ánh mắt anh đầy vẻ hối lỗi và thành khẩn. "Anh không xin em tha thứ. Anh chỉ xin được tiếp tục làm người chồng tốt – nếu em cho phép." Tín không cầu xin sự tha thứ, mà chỉ muốn có cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình. Nhìn anh, với những nếp nhăn hằn sâu trên khóe mắt và vài sợi bạc đã điểm trên mái tóc, Thư cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Cô chợt nhận ra rằng, giữ mãi nỗi hận thù không giúp cô hạnh phúc hơn. Tha thứ không phải là quên đi, mà là chấp nhận quá khứ và bước tiếp. Hôn nhân của họ đã trải qua một cơn bão lớn, nhưng cơn bão đó cũng đã làm lộ ra những vết nứt tưởng như không có, và giờ đây, họ có cơ hội để hàn gắn chúng. Thư gật đầu, một cái gật đầu nhẹ nhàng nhưng chứa đựng biết bao nỗi niềm. Cô chọn buông bỏ, không phải vì quên đi nỗi đau, mà vì chấp nhận nó như một phần của cuộc đời, và hơn hết, cô chọn con đường yêu thương và xây dựng lại từ đầu.

Một năm sau, thay vì đi nghỉ lễ ở những khu nghỉ dưỡng sang trọng, cả gia đình Thư quay trở lại trại trẻ mồ côi. Nơi đây từng là nơi Thư tìm đến để trốn chạy và quên đi nỗi đau, giờ đây lại trở thành nơi cô quay về để bắt đầu lại. Bon và Miu hào hứng chơi đùa với các em nhỏ, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi. Tín và Thư cùng nhau nấu cơm, dựng kệ sách, trồng thêm những chậu hoa rực rỡ để tô điểm cho khu vườn. Họ không còn nói về quá khứ, không còn nhắc đến những vết thương lòng đã cũ. Thay vào đó, họ cùng nhau xây dựng tương lai, từng chút một, từ chính nơi đã chứng kiến những giọt nước mắt và nỗi đau của Thư.

Cuộc gọi định mệnh năm ấy đã khiến mái ấm của Thư vỡ tan, nhưng cũng chính cú va đập ấy đã làm lộ ra những vết nứt tưởng như không có. Khi cả hai cùng nhìn thẳng vào nó, cùng đối mặt với sự thật phũ phàng, họ học được cách vá lành. Họ nhận ra rằng hôn nhân không chỉ là những lời hứa hẹn ngọt ngào, mà còn là sự kiên nhẫn, sự thấu hiểu, và quan trọng hơn cả là sự thay đổi bền bỉ và lặng lẽ. Cuộc sống của Thư và Tín không còn hoàn hảo như một bức tranh không tì vết, nhưng nó trở nên chân thật hơn, sâu sắc hơn. Họ đã học được rằng, đôi khi, thứ cứu vãn một cuộc hôn nhân không phải là những lời xin lỗi sáo rỗng, mà là sự thay đổi từ sâu bên trong, là những hành động âm thầm nhưng đầy ý nghĩa, và là khả năng cùng nhau vượt qua những thử thách để yêu thương thêm một lần nữa.