Min menu

Pages

Kiến trúc sư Hùng trở về: Chứng kiến ngôi trường đ:ổ n:át và người thầy gi:à y:ếu, anh đã làm một điều khiến ai cũng phải r:ưng r:ưng nước mắt...

Tôi là Hùng. Hơn ba mươi năm trước, tôi chỉ là một cậu bé gầy gò, đen nhẻm, lớn lên ở một ngôi làng heo hút nằm sâu trong thung lũng, nơi những con đường đất đỏ bụi mù vào mùa khô và lầy lội vào mùa mưa. Ngôi trường làng của chúng tôi cũng cũ kỹ lắm, tường vôi bong tróc, mái ngói rêu phong, dường như chỉ chực sập bất cứ lúc nào. Mỗi khi mưa lớn, nước lại dột ướt cả nền nhà, thầy trò chúng tôi phải dồn lại một góc để tránh ướt sách vở. Cái nghèo bủa vây khắp nơi, len lỏi vào từng mái nhà, từng ánh mắt trẻ thơ.

Cuộc sống của tôi, cũng như bao đứa trẻ khác trong làng, dường như đã được định sẵn: lớn lên sẽ theo cha mẹ lên nương, xuống rẫy, hoặc đi làm thuê kiếm sống qua ngày. Ước mơ về một tương lai tươi sáng dường như quá xa vời, một điều xa xỉ mà chúng tôi không dám nghĩ đến. Nhưng rồi, có một người đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi, thắp lên trong tôi ngọn lửa của tri thức và khát vọng. Đó là thầy Long, thầy giáo làng của tôi.



Thầy Long là một người đàn ông khắc khổ, mái tóc đã điểm bạc, nhưng đôi mắt thầy luôn ánh lên sự nhiệt huyết và lòng tận tâm. Thầy đến làng chúng tôi từ thành phố, mang theo tri thức và cả tấm lòng bao la. Thầy dạy chúng tôi từng con chữ, từng phép tính, kiên nhẫn uốn nắn từng nét bút nguệch ngoạc. Thầy không bao giờ trách mắng khi chúng tôi học kém, chỉ nhẹ nhàng động viên, khích lệ. Thầy hiểu cái nghèo đã ăn sâu vào tâm trí những đứa trẻ làng tôi, hiểu rằng chúng tôi không có nhiều cơ hội như những đứa trẻ ở thành phố.

Học trò của thầy đa phần đều nghèo, sách vở thiếu thốn, quần áo rách rưới. Thầy Long, dù đồng lương ít ỏi, nhưng vẫn thường xuyên giúp đỡ chúng tôi. Thầy mua sách vở, bút thước cho những đứa trẻ không có điều kiện. Thầy tặng quần áo cũ của con trai thầy cho tôi. Tôi nhớ mãi, có lần trời rét căm căm, thầy thấy tôi co ro trong chiếc áo mỏng, thầy đã cởi chiếc áo khoác của mình đắp cho tôi. Khoảnh khắc ấy, lòng tôi ấm áp vô cùng. Tôi cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến mà thầy dành cho chúng tôi, không phải tình yêu thương của một người thầy, mà là tình yêu thương của một người cha.

Thầy Long luôn nói với chúng tôi: "Tri thức là ánh sáng, là con đường duy nhất giúp các con thoát khỏi bóng tối của sự nghèo đói." Thầy đã gieo vào lòng tôi một hạt mầm hy vọng, một khát vọng được học, được biết, được thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của số phận. Tôi đã hứa với thầy, hứa với lòng mình, rằng tôi sẽ không bao giờ quên công ơn của thầy, không bao giờ quên ngôi trường cũ kỹ này, nơi đã chắp cánh cho ước mơ của tôi. Tôi sẽ cố gắng học thật giỏi, để một ngày nào đó, tôi sẽ quay trở lại, xây dựng lại ngôi trường này, để những thế hệ học trò nghèo sau này không còn phải học trong cảnh dột nát, không còn phải chịu đựng cái lạnh giá của mùa đông.

Nhờ sự tận tâm dạy dỗ của thầy, tôi đã vượt qua những kỳ thi khó khăn, thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố. Ngày tôi rời làng, thầy Long tiễn tôi ra tận đầu làng. Thầy nắm lấy tay tôi, ánh mắt thầy ánh lên niềm tự hào. "Cố gắng lên con nhé. Đừng quên lời thầy dặn." Lời dặn của thầy cứ văng vẳng bên tai tôi, trở thành kim chỉ nam cho cuộc đời tôi. Tôi hứa với thầy, tôi sẽ không phụ lòng thầy.

Cuộc sống ở thành phố không hề dễ dàng đối với một cậu bé nhà quê như tôi. Tôi phải đối mặt với nhiều khó khăn, thử thách. Tôi làm thêm đủ mọi việc để kiếm tiền trang trải học phí, tiền ăn ở. Có những lúc, tôi mệt mỏi đến kiệt sức, muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi, hình ảnh thầy Long, hình ảnh ngôi trường cũ kỹ, và lời hứa của tôi với thầy lại hiện lên trong đầu tôi, tiếp thêm cho tôi sức mạnh để tiếp tục.

Tôi chuyên tâm học hành, không ngừng trau dồi kiến thức. Tôi tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi, và nhanh chóng tìm được việc làm ở một công ty kiến trúc lớn. Với tài năng và sự nỗ lực của mình, tôi nhanh chóng thăng tiến. Tôi tham gia vào nhiều dự án lớn, thiết kế những công trình kiến trúc hiện đại, độc đáo. Tiền bạc và danh vọng đến với tôi nhanh chóng. Tôi trở thành một kiến trúc sư thành đạt, có tiếng tăm trong giới.

Nhưng dù cuộc sống có thay đổi đến đâu, tôi vẫn không quên nguồn cội của mình, không quên những ngày tháng cơ cực ở làng quê, không quên công ơn của thầy Long. Tôi vẫn thường xuyên gọi điện về cho mẹ, hỏi thăm về làng xóm, về thầy Long. Mẹ tôi kể, thầy Long đã nghỉ hưu, sức khỏe yếu đi nhiều, và vẫn sống trong căn nhà tranh cũ kỹ. Ngôi trường làng thì đã bị bỏ hoang, không còn ai đến học nữa. Nghe những lời đó, lòng tôi quặn thắt. Tôi biết, đã đến lúc tôi phải thực hiện lời hứa của mình.

Một ngày đẹp trời, tôi quyết định quay trở về làng. Lòng tôi vừa háo hức, vừa hồi hộp. Tôi muốn nhìn lại ngôi làng thân yêu của mình, muốn gặp lại thầy Long, người thầy đã khai sáng cho cuộc đời tôi. Chiếc xe của tôi lăn bánh trên con đường đất đỏ quen thuộc. Cảnh vật xung quanh không thay đổi nhiều, vẫn là những cánh đồng lúa xanh ngát, những mái nhà tranh đơn sơ.

Khi tôi đến đầu làng, lòng tôi bỗng chùng xuống. Ngôi trường cũ của tôi, nơi tôi đã từng học tập, nơi tôi đã từng ấp ủ những ước mơ, giờ đã biến thành một đống đổ nát. Mái ngói vỡ vụn, tường vôi loang lổ, cây cối mọc um tùm. Nhìn cảnh tượng ấy, lòng tôi đau xót vô cùng. Tôi cảm thấy như một phần tuổi thơ của mình đã bị xóa sổ.

Tôi tìm đến nhà thầy Long. Căn nhà tranh cũ kỹ của thầy vẫn đứng đó, nhưng giờ đây nó đã xiêu vẹo hơn nhiều. Cánh cửa gỗ đã bạc màu, vài chỗ bị mối mọt gặm nhấm. Tôi gõ cửa, lòng tôi hồi hộp. Một lúc sau, cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Thầy Long xuất hiện. Thầy đã già đi rất nhiều. Mái tóc thầy bạc trắng, lưng thầy còng, và đôi mắt thầy giờ đây đã mờ đục. Nhưng khi thầy nhìn thấy tôi, một nụ cười rạng rỡ bỗng xuất hiện trên khuôn mặt thầy.

"Hùng đó sao con? Con về hồi nào vậy?" Thầy hỏi, giọng thầy run run. Tôi quỳ xuống, ôm chặt lấy thầy. Nước mắt tôi lăn dài. "Thầy ơi, con về thăm thầy đây ạ." Tôi nói, giọng tôi nghẹn lại. Tôi nhìn thầy, nhìn sự tiều tụy của thầy, lòng tôi quặn thắt. Tôi biết, thầy đã sống một cuộc đời giản dị, thanh bạch, nhưng cũng đầy khó khăn.

Tôi quyết định đón thầy về thành phố chăm sóc. Thầy Long ban đầu còn ngần ngại, nhưng rồi thầy cũng đồng ý. Tôi đưa thầy về căn nhà khang trang của mình, chăm sóc thầy chu đáo. Thầy được ăn uống đầy đủ, được nghỉ ngơi thoải mái. Sức khỏe của thầy dần tốt lên. Thầy Long rất vui khi được ở bên tôi, được nhìn thấy tôi trưởng thành, thành công.

Sau khi đón thầy về chăm sóc, tôi bắt đầu thực hiện lời hứa của mình. Tôi dồn hết tâm huyết và tiền bạc để xây dựng lại ngôi trường mới khang trang, hiện đại hơn cho làng. Tôi thuê đội ngũ kiến trúc sư giỏi nhất của công ty tôi, và đích thân giám sát mọi công đoạn. Tôi muốn ngôi trường này không chỉ là một công trình kiến trúc đẹp, mà còn là một biểu tượng của tri thức, của hy vọng, nơi ước mơ của nhiều thế hệ học trò nghèo sẽ được chắp cánh.

Trong quá trình xây dựng, tôi gặp phải nhiều khó khăn. Có lúc, tôi gần như kiệt sức, muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi, tôi lại nghĩ đến thầy Long, nghĩ đến những lời thầy dặn dò, và nghĩ đến những ánh mắt háo hức của những đứa trẻ trong làng. Tôi không thể bỏ cuộc. Tôi phải hoàn thành lời hứa của mình.

Sau hơn một năm xây dựng, ngôi trường mới đã hoàn thành. Đó là một ngôi trường khang trang, hiện đại, với đầy đủ các phòng học, phòng chức năng, thư viện, và sân chơi. Tôi đặt tên ngôi trường là "Trường Thầy Long", để vinh danh người thầy đã hy sinh cả đời mình cho sự nghiệp giáo dục. Tôi cũng thành lập một quỹ học bổng mang tên thầy, để giúp đỡ những học trò nghèo có hoàn cảnh khó khăn.

Ngày khánh thành trường, cả làng tôi vui mừng khôn xiết. Mọi người đến dự đông nghịt, ai cũng muốn được chiêm ngưỡng ngôi trường mới. Thầy Long, dù sức khỏe còn yếu, nhưng vẫn cố gắng đến dự. Thầy ngồi trên xe lăn, nhìn ngôi trường mới, ánh mắt thầy rưng rưng nước mắt. Thầy nắm lấy tay tôi, giọng thầy run run: "Con đã làm được rồi, Hùng. Con đã thực hiện được lời hứa của mình." Tôi ôm chặt lấy thầy, lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc.

Từ ngày ngôi trường mới được xây dựng, làng tôi đã thay đổi rất nhiều. Những đứa trẻ trong làng không còn phải học trong cảnh dột nát nữa. Chúng được học tập trong một môi trường tốt hơn, được tiếp cận với tri thức hiện đại. Nhiều đứa trẻ đã noi gương tôi, cố gắng học thật giỏi để thoát ly khỏi cái nghèo.

Thầy Long sống những ngày tháng cuối đời trong sự an yên và hạnh phúc. Thầy thường xuyên đến thăm ngôi trường mới, nhìn những đứa trẻ học tập, vui chơi. Thầy mỉm cười. Nụ cười của thầy là nụ cười của sự mãn nguyện, của một người đã hoàn thành sứ mệnh của mình.

Tôi tiếp tục công việc của mình, nhưng tôi vẫn thường xuyên về thăm làng, thăm ngôi trường mới. Tôi tham gia vào các hoạt động thiện nguyện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Tôi muốn lan tỏa tình yêu thương, lan tỏa tinh thần hiếu học mà thầy Long đã truyền cho tôi.

Cuộc đời tôi là một minh chứng cho câu nói: "Tri thức là ánh sáng." Nó cũng là một minh chứng cho sức mạnh của tình thầy trò, của sự hy sinh và của lòng biết ơn. Tôi, một cậu bé nghèo năm xưa, giờ đây đã trở thành một người đàn ông thành đạt, và tôi đã thực hiện được lời hứa của mình với thầy Long. Tôi biết rằng, thầy Long vẫn luôn dõi theo tôi, và thầy sẽ luôn tự hào về tôi.

Nhiều năm trôi qua, "Trường Thầy Long" đã trở thành một niềm tự hào của cả vùng. Không chỉ là một ngôi trường khang trang, hiện đại, nơi đây còn là cái nôi ươm mầm cho rất nhiều tài năng trẻ của làng. Nhiều học sinh sau này đã đỗ đại học, thành công ở thành phố và quay trở về đóng góp cho quê hương. Mỗi năm, vào dịp kỷ niệm thành lập trường, những thế hệ học trò cũ lại tụ họp về, tri ân thầy Long và kể những câu chuyện về hành trình vươn lên từ đôi bàn tay trắng.

Thầy Long, dù đã không còn nữa, nhưng tinh thần và tấm lòng của thầy vẫn sống mãi trong trái tim của mỗi học trò, mỗi người dân trong làng. Quỹ học bổng mang tên thầy đã giúp đỡ hàng trăm em học sinh nghèo tiếp tục con đường học vấn. Mỗi khi một em học sinh nhận học bổng, tôi lại thấy ánh mắt em ấy sáng lên, giống như ánh mắt của tôi ngày xưa khi được thầy Long trao cho cuốn sách mới. Tôi biết, hạt mầm tri thức mà thầy đã gieo năm xưa vẫn đang nảy nở, đơm hoa kết trái.

Tôi, Hùng, giờ đây không chỉ là một kiến trúc sư thành đạt mà còn là một người con của làng, một người anh, người chú của nhiều thế hệ học sinh. Tôi vẫn sống và làm việc ở thành phố, nhưng trái tim tôi luôn hướng về làng quê, về ngôi trường "Thầy Long". Tôi thường xuyên về thăm làng, tham gia vào các hoạt động phát triển cộng đồng. Tôi muốn xây dựng một ngôi làng không chỉ giàu về vật chất mà còn giàu về tri thức và tình người.

Một buổi chiều hoàng hôn, tôi đứng trên sân thượng của ngôi trường, nhìn xuống những mái nhà lợp ngói đỏ tươi, nhìn những đứa trẻ đang nô đùa trên sân. Tôi nhắm mắt lại, và hình ảnh thầy Long lại hiện lên rõ nét trong tâm trí tôi. Thầy vẫn hiền từ, vẫn nhiệt huyết như ngày nào. Tôi cảm nhận được sự hiện diện của thầy, như thể thầy vẫn đang ở bên tôi, đang dõi theo từng bước đi của tôi.

"Thầy ơi, con đã làm được rồi. Con đã không phụ lòng thầy." Tôi thầm thì, nước mắt tôi lăn dài. Đó là những giọt nước mắt của sự biết ơn, của niềm hạnh phúc, và của cả sự mãn nguyện. Tôi biết, cuộc đời tôi đã trọn vẹn. Và tôi biết, thầy Long sẽ luôn tự hào về tôi, về ngôi trường mà thầy đã dành cả cuộc đời để vun đắp.