Min menu

Pages

Giữa nạ:n đ:ói cư:u ma:ng đứa trẻ mồ c:ôi: Nhiều năm sau, bác sĩ trẻ t:ài n:ăng ch:ết l:ặng khi khám phá thâ:n ph:ận thật của bệ:nh nhâ:n...

Bà Hoa, với mái tóc đã ngả bạc, đôi mắt sâu thẳm hằn in những vết chân chim của thời gian và lam lũ, ngồi lặng lẽ bên hiên nhà tranh vách đất. Tiếng gà gáy trưa xa xăm, tiếng ve râm ran vọng lại từ vườn cây trái um tùm sau nhà. Căn nhà nhỏ của bà nằm lọt thỏm giữa những cánh đồng lúa xanh rì, nơi cuộc sống cứ thế trôi đi chậm rãi, bình dị. Bà là một nông dân chất phác, quanh năm gắn bó với mảnh ruộng, con trâu, và những mùa vụ mưa nắng thất thường. Cái đói, cái nghèo không phải là điều xa lạ với bà, nhưng tấm lòng bà thì luôn rộng mở, bao dung. Bà đã trải qua những năm tháng khốn khó nhất của đất nước, khi cái đói hoành hành, cướp đi biết bao sinh mạng.

Chính trong những năm tháng đen tối ấy, lòng nhân ái của bà Hoa đã tỏa sáng như một đốm lửa nhỏ giữa màn đêm u tối. Một chiều đông lạnh giá, gió bấc hun hút thổi, bà tình cờ bắt gặp một gia đình di tản từ vùng lũ lụt, họ kiệt sức, đói lả. Người cha và người mẹ đã không còn sức lực, chỉ còn đứa con nhỏ gầy gò, mắt hõm sâu vì đói, nằm bất động trong vòng tay mẹ. Trái tim bà Hoa như thắt lại. Bà không thể làm ngơ trước cảnh tượng đau lòng ấy. Bà vội vàng đưa họ về căn nhà tranh vách đất của mình, dù bản thân cũng đang phải chật vật từng bữa.




Bà Hoa đã dành miếng gạo cuối cùng còn sót lại trong nhà để nấu một nồi cháo loãng. Mùi cháo thơm lừng, dù đơn sơ, nhưng lại là thứ xa xỉ phẩm trong nạn đói hoành hành. Người cha và người mẹ yếu ớt, chỉ kịp nhìn đứa con trai một lần cuối rồi vĩnh viễn ra đi. Chỉ còn lại đứa bé trai nhỏ thó, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn bà. Bà Hoa ôm đứa bé vào lòng, cảm nhận hơi ấm yếu ớt của sự sống đang run rẩy. Bà quyết định cưu mang đứa bé, đặt tên là Tâm, với hy vọng cuộc đời của nó sẽ được an lành, tránh khỏi mọi tai ương. Dù cuộc sống đã quá khó khăn, nhưng bà tin rằng trời sẽ không phụ lòng người.

Tâm lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà Hoa. Cậu bé thông minh, lanh lợi và rất tình cảm. Bà Hoa dành hết tình thương, chăm sóc Tâm như con ruột. Bà nhường cho Tâm từng miếng cơm, manh áo, lo cho cậu bé được học chữ dù bản thân bà phải tần tảo hơn gấp bội. Tâm luôn gọi bà Hoa là "Mẹ Hoa", và tình cảm của hai người cứ thế lớn dần theo năm tháng, không cần máu mủ ruột rà. Tâm biết ơn bà Hoa vô cùng, cậu thầm hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này đền đáp công ơn của bà.

Khi Tâm mười tám tuổi, cậu quyết định lên thành phố lớn để tìm kiếm cơ hội đổi đời, để có thể kiếm tiền phụ giúp và báo hiếu bà Hoa. Ngày Tâm đi, bà Hoa tiễn con ra đầu làng, ánh mắt bà đong đầy nước mắt nhưng cũng chứa chan hy vọng. "Con cứ đi đi, đừng lo cho mẹ. Cứ học hành cho giỏi, thành người có ích là mẹ vui rồi." Bà nói, giọng bà run run. Tâm ôm chặt lấy bà, hứa sẽ thường xuyên gửi thư về và sớm ngày quay trở lại. Nhưng rồi, thành phố rộng lớn như một vực sâu không đáy, nuốt chửng bóng dáng Tâm. Thư từ thưa dần, rồi bặt vô âm tín.

Bà Hoa vẫn sống cuộc đời bình dị của một nông dân, không một lời than vãn hay trách móc. Bà không mong chờ sự đền đáp, bởi lòng tốt của bà là vô điều kiện. Bà tin rằng Tâm vẫn sống tốt, và thế là đủ. Tuổi tác càng cao, sức khỏe của bà càng suy yếu. Những cơn ho khan kéo dài, những cơn đau nhức xương khớp hành hạ bà mỗi đêm. Bà tự mình chăm sóc, sắc thuốc uống, không muốn làm phiền ai. Bà sợ rằng nếu bà ốm nặng, sẽ không có ai chăm sóc bà, và bà không muốn trở thành gánh nặng cho hàng xóm láng giềng.

Một ngày nọ, cơn ho của bà trở nên dữ dội, bà ngã quỵ xuống ngay giữa sân nhà. Hàng xóm phát hiện ra, vội vàng đưa bà vào bệnh viện huyện. Tình trạng của bà khá nghiêm trọng, cần được chuyển lên bệnh viện tuyến trên để điều trị. Bà Hoa nằm trên giường bệnh, nhìn trần nhà trắng toát, lòng bà nặng trĩu nỗi lo. Bà không có tiền, không có người thân bên cạnh. Bà cảm thấy mình thật cô đơn và bất lực.

Tại bệnh viện trung ương, bà Hoa được chuyển vào khoa Hô hấp. Một bác sĩ trẻ tuổi, dáng người cao ráo, ánh mắt thông minh và cử chỉ ân cần, bước vào phòng bệnh. Anh là bác sĩ trưởng khoa, được biết đến là một tài năng trẻ của ngành y, chuyên môn giỏi và rất tận tâm với bệnh nhân. Anh cúi xuống xem bệnh án của bà, đôi lông mày khẽ chau lại. Bà Hoa nhìn anh, một cảm giác quen thuộc thoáng qua trong lòng bà, nhưng bà không thể nào nhớ ra đã gặp anh ở đâu. Khuôn mặt anh có nét gì đó thân quen, một nụ cười hiền hậu, nhưng bà không dám nghĩ nhiều.

Bác sĩ trẻ bắt đầu thăm khám cho bà Hoa một cách tỉ mỉ, nhẹ nhàng. Trong lúc kiểm tra cánh tay bà, anh bỗng dừng lại. Một vết sẹo nhỏ, mờ nhạt nằm ở mu bàn tay phải của bà. Một hình tam giác nhỏ. Vết sẹo đó... anh đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Một ký ức xa xăm bỗng ùa về trong tâm trí anh, mờ ảo như một giấc mơ. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt bà Hoa, ánh mắt anh đầy sự dò hỏi. Bà Hoa cũng nhìn lại anh, đôi mắt bà có chút bối rối.

Bác sĩ trẻ lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, lòng anh tràn ngập những câu hỏi không lời đáp. Anh lục lọi trong ký ức, tìm kiếm mảnh ghép còn thiếu. Chiều hôm đó, anh lại quay lại phòng bà Hoa, mang theo một tập tài liệu cũ kỹ. Anh ngồi xuống cạnh giường bà, giọng nói trầm ấm nhưng ẩn chứa sự hồi hộp: "Bác ơi, bác có nhớ ngày xưa bác đã từng cưu mang một đứa bé trai tên Tâm không?" Bà Hoa giật mình, đôi mắt bà mở to. Tim bà đập mạnh liên hồi. Nỗi nhớ về Tâm, đứa con trai bà đã cưu mang và rồi mất liên lạc, bỗng ùa về mạnh mẽ.

Bà Hoa gật đầu, nước mắt bà đã lưng tròng. "Nhớ... sao không nhớ được. Nó là đứa con tôi cưu mang trong nạn đói... Nó có cái sẹo nhỏ ở mu bàn tay phải, hình tam giác..." Bà nói, giọng bà nghẹn lại. Bác sĩ trẻ cúi xuống, kéo nhẹ tay áo mình lên. Một vết sẹo nhỏ, mờ nhạt, hình tam giác nằm ở mu bàn tay phải của anh. Bà Hoa chết sững. Bà nhìn vết sẹo, rồi nhìn khuôn mặt bác sĩ trẻ, nước mắt bà tuôn rơi lã chã. "Tâm... là Tâm sao con?" Bà hỏi, giọng bà run lên từng hồi.

Bác sĩ trẻ gật đầu, đôi mắt anh cũng đỏ hoe. "Con là Tâm đây, mẹ Hoa ơi!" Anh nói, giọng nói nghẹn ngào. Anh không thể kìm nén được cảm xúc. Cuộc đời anh, từ khi được bà Hoa cưu mang, luôn mang theo một lời hứa, một nỗi day dứt về ân tình chưa được đền đáp. Anh đã nỗ lực không ngừng nghỉ, học tập ngày đêm, chỉ với một mong ước là có thể tìm lại ân nhân của mình. Giờ đây, đứng trước mặt bà, anh cảm thấy một niềm hạnh phúc tột cùng, xen lẫn sự ân hận vì đã để bà phải chịu khổ. Anh ôm chặt lấy bà Hoa, đầu anh vùi vào vai bà, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt bà.

Cuộc hội ngộ bất ngờ ấy khiến cả hai mẹ con vỡ òa trong xúc động. Bà Hoa không ngờ rằng đứa con trai mình đã cưu mang trong nạn đói năm xưa, giờ lại trở thành một bác sĩ tài năng, chính là người đang cứu chữa cho bà. Tâm cũng không thể tin rằng, sau bao năm tìm kiếm, anh lại tìm thấy mẹ Hoa trong hoàn cảnh éo le này. Anh kể cho bà nghe về hành trình của mình: những ngày tháng lang thang trên thành phố, những công việc làm thêm vất vả, những đêm thức trắng học bài, và cả những lúc tưởng chừng như muốn bỏ cuộc. Nhưng hình ảnh bà Hoa, hình ảnh người mẹ nhân hậu đã cứu sống anh, luôn là nguồn động lực mạnh mẽ nhất, thôi thúc anh vượt qua mọi khó khăn.

Từ ngày đó, Tâm dành hết tình cảm và thời gian để chăm sóc bà Hoa. Anh không chỉ là bác sĩ điều trị mà còn là người con hiếu thảo. Anh đích thân chuẩn bị bữa ăn, sắc thuốc, và trò chuyện với bà mỗi ngày. Anh kể cho bà nghe về những câu chuyện vui trong công việc, về những thành tựu mà anh đã đạt được. Anh muốn bà cảm thấy tự hào về mình. Bà Hoa nằm trên giường bệnh, nhìn con trai mình, lòng bà tràn ngập niềm hạnh phúc. Bà cảm thấy bình yên và mãn nguyện. Nỗi đau bệnh tật dường như cũng vơi đi một nửa.

Tâm đã huy động mọi nguồn lực, mời những chuyên gia giỏi nhất để hội chẩn và điều trị cho bà Hoa. Anh muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho người mẹ đã sinh ra anh lần thứ hai. Sau nhiều tuần điều trị tích cực, tình trạng sức khỏe của bà Hoa có những chuyển biến tích cực. Bà đã có thể ăn uống trở lại, những cơn ho cũng thưa dần. Khuôn mặt bà hồng hào trở lại, và ánh mắt bà rạng rỡ niềm vui. Bà Hoa biết rằng, đây là một phép màu, một phép màu mà Tâm đã mang lại cho bà.

Khi sức khỏe của bà Hoa đã ổn định, Tâm đưa bà về sống cùng anh trong căn nhà rộng rãi, tiện nghi. Bà Hoa không còn phải sống trong căn nhà tranh vách đất cũ kỹ nữa. Bà được sống trong một môi trường trong lành, được chăm sóc chu đáo. Tâm sắp xếp cho bà một khu vườn nhỏ, nơi bà có thể tự tay trồng những luống rau, những cây hoa mà bà yêu thích. Bà Hoa cảm thấy như mình đang sống trong mơ. Cuộc đời bà, sau bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng cũng được đền đáp một cách xứng đáng.

Tâm, giờ đây không chỉ là một bác sĩ giỏi mà còn là một người con hiếu thảo, một tấm gương về lòng biết ơn. Anh luôn dành thời gian cho mẹ, lắng nghe những câu chuyện của bà, chia sẻ những niềm vui nỗi buồn. Anh cũng thường xuyên đưa bà đi dạo, thăm lại những cánh đồng lúa xanh rì, nơi bà đã từng tần tảo mưu sinh. Bà Hoa nhìn con trai, ánh mắt bà đong đầy tự hào và hạnh phúc. Bà biết rằng, mình đã gieo trồng một hạt giống tốt, và giờ đây hạt giống ấy đã đơm hoa kết trái ngọt ngào.

Một buổi chiều nọ, khi bà Hoa đang ngồi trong vườn, ngắm nhìn những bông hoa rực rỡ, Tâm đến bên bà. Anh nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà, ánh mắt anh đầy sự xúc động. "Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ. Nhờ có mẹ mà con có được ngày hôm nay. Mẹ là ân nhân, là người mẹ vĩ đại nhất của con." Bà Hoa mỉm cười hiền hậu, bà vỗ nhẹ vào tay con trai. Bà không nói được nhiều, nhưng ánh mắt bà đã thay lời muốn nói, ánh mắt ấy chất chứa bao nhiêu yêu thương và mãn nguyện.

Tâm cũng dành thời gian để tham gia vào các hoạt động thiện nguyện, đặc biệt là giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Anh muốn lan tỏa lòng tốt mà anh đã nhận được từ mẹ Hoa. Anh thành lập một quỹ học bổng mang tên "Quỹ Hoa Tâm", dành cho những học sinh nghèo vượt khó. Anh muốn những đứa trẻ ấy cũng có cơ hội được học tập, được đổi đời như anh. Bà Hoa rất tự hào về những việc làm của con trai mình. Bà biết rằng, những hạt gạo cuối cùng mà bà đã nhường cho Tâm năm xưa, giờ đây đã trở thành hàng ngàn, hàng vạn hạt gạo khác, nuôi sống biết bao mảnh đời bất hạnh.

Câu chuyện về bà Hoa và Tâm trở thành một biểu tượng của lòng nhân ái, của sự tử tế được gieo trồng và đơm hoa kết trái. Nó là một minh chứng rằng, dù cho cuộc sống có khó khăn đến đâu, dù cho thời gian có trôi qua bao nhiêu, thì những giá trị tốt đẹp vẫn sẽ tồn tại và được đền đáp xứng đáng. Bà Hoa đã sống những năm tháng cuối đời trong sự bình yên, hạnh phúc và đầy ý nghĩa. Bà không còn cô đơn, không còn lo lắng. Bà đã tìm thấy niềm hạnh phúc trọn vẹn bên người con trai hiếu thảo, người đã kế thừa và phát huy những giá trị mà bà đã trao truyền.