Min menu

Pages

Giả v-ờ m-ắc b-ệnh u-ng th-ư giai đoạn cu-ối: Ông Nam dàn cảnh th-ử lò-ng con và c-ái kế-t khiến ông bà-ng ho-àng...

 Nằm nghiêng mình bên triền đồi thoai thoải, làng Phong Châu hiện lên như một bức tranh thủy mặc với những mái nhà ngói đỏ thấp thoáng ẩn mình dưới tán cây cổ thụ. Cuộc sống nơi đây vốn dĩ bình dị, chậm rãi như dòng sông chảy qua làng, nhưng một biến cố bất ngờ đã khuấy động sự tĩnh lặng ấy. Ông Nam, người đàn ông gần sáu mươi, với vóc dáng gầy gò và mái tóc đã ngả màu sương gió, vừa nhận được một khoản tiền đền bù đất đai khổng lồ từ dự án giải tỏa. Số tiền đó đủ để ông sống an nhàn hết quãng đời còn lại, thậm chí còn có thể chia cho các con một phần kha khá. Thế nhưng, thay vì vui mừng công bố, ông lại quyết định giữ kín bí mật này, một ý nghĩ nhen nhóm trong tâm trí ông từ lâu, thôi thúc ông thực hiện một kế hoạch táo bạo.

Ông Nam có ba người con, đều đã lập gia đình và sống riêng. Anh cả là Hùng, tính tình thật thà, chăm chỉ, làm nghề thợ mộc, cuộc sống vợ chồng cũng chỉ đủ ăn đủ mặc. Con gái thứ hai là Lan, cô giáo làng hiền lành, tần tảo, dù lương ba cọc ba đồng nhưng luôn cố gắng vun vén cho tổ ấm nhỏ. Cậu út là Minh, chàng trai trẻ năng động, làm công nhân ở thành phố, nhưng đồng lương cũng chẳng mấy dư dả. Ông Nam luôn yêu thương các con theo cách riêng của mình, nhưng trong lòng ông, một nỗi băn khoăn vẫn luôn đeo bám: liệu các con có thực sự hiếu thảo, có thực sự đặt tình cảm gia đình lên trên mọi thứ khi đối mặt với thử thách lớn? Đó là một câu hỏi mà ông đã trăn trở bấy lâu nay, một câu hỏi mà ông muốn tự mình tìm ra câu trả lời.



Trong một buổi chiều mưa giăng mắc, ông Nam ngồi lặng lẽ trong căn nhà cũ kỹ, ánh mắt xa xăm nhìn ra cánh đồng lúa đang oằn mình trong gió. Ông nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ, khi ông phải vật lộn với cái nghèo để nuôi ba đứa con thơ. Ông đã trải qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu tủi nhục, và ông đã dặn lòng sẽ không bao giờ để các con phải chịu cảnh khốn khó như mình. Giờ đây, khi tuổi già đã ập đến, ông lại muốn kiểm chứng lại những giá trị mà ông đã truyền dạy cho con cái. Ông muốn biết, liệu tình cảm gia đình có đủ sức mạnh để vượt qua những cám dỗ của vật chất, của cuộc sống hiện đại? Quyết định giả bệnh, dù đầy rủi ro, nhưng lại là cách duy nhất để ông tìm được câu trả lời cho chính mình.

Sáng hôm sau, ông Nam bắt đầu kế hoạch của mình. Ông cố ý ho khan liên tục, gương mặt nhăn nhó đầy vẻ đau đớn, rồi ngã vật xuống giường, giả vờ bất tỉnh. Hàng xóm hốt hoảng chạy sang, vội vàng gọi điện báo cho các con ông. Chỉ vài tiếng sau, ba anh em Hùng, Lan, Minh đã tức tốc về đến nhà. Nhìn thấy bố nằm bất động trên giường, khuôn mặt tái xanh, ba người con như chết lặng. Họ vội vàng đưa ông đến trạm y tế xã. Bác sĩ ở trạm y tế, sau khi thăm khám sơ bộ, nói rằng tình trạng của ông Nam khá nghiêm trọng, cần phải chuyển lên bệnh viện tuyến trên để chẩn đoán chính xác.

Tại bệnh viện huyện, ông Nam tiếp tục diễn kịch một cách tài tình. Ông cố tình ho ra máu giả, gương mặt ông tái nhợt và hơi thở yếu ớt. Bác sĩ sau khi thăm khám và làm một số xét nghiệm cơ bản, đã đưa ra chẩn đoán ban đầu rằng ông Nam có thể mắc một căn bệnh hiểm nghèo về phổi, cần chi phí chữa trị rất lớn và lâu dài. Hùng, Lan, Minh đứng chết lặng khi nghe tin. Trái tim họ như bị bóp nghẹt. Nước mắt họ lăn dài trên má. Họ không thể tin rằng người cha khỏe mạnh, trụ cột của gia đình ngày nào, giờ đây lại mắc phải căn bệnh quái ác.

Hùng, vốn là người ít nói, nhưng lúc này lại không kìm được nước mắt. Anh nắm chặt tay bố, giọng nghẹn ngào: "Bố ơi, bố phải cố gắng lên bố nhé. Chúng con sẽ làm tất cả để chữa bệnh cho bố." Lan thì chỉ biết ôm chặt lấy bố, vỗ về, an ủi. Minh, dù là em út, nhưng cũng tỏ ra vô cùng lo lắng, ánh mắt cậu đầy vẻ quyết tâm. Ba anh em nhìn nhau, không nói một lời, nhưng trong ánh mắt họ, một lời hứa thầm lặng đã được trao: họ sẽ cùng nhau gánh vác, cùng nhau tìm mọi cách để cứu cha.

Ngay lập tức, ba anh em gác lại mọi công việc riêng, lao vào cuộc chiến tìm cách chữa bệnh cho cha. Hùng, con trai cả, xin nghỉ việc thợ mộc, dành toàn bộ thời gian để đưa ông Nam đi khắp các bệnh viện lớn ở thành phố. Anh tìm thầy thuốc giỏi, hỏi han kinh nghiệm từ những người bệnh khác, không quản ngại đường xa hay sự mệt mỏi. Lan, cô giáo làng, gom góp tất cả số tiền tiết kiệm của mình, thậm chí còn vay mượn thêm từ bạn bè, đồng nghiệp. Cô còn tranh thủ những giờ nghỉ, những buổi tối muộn để làm thêm, kiếm tiền lo cho cha. Minh, dù đồng lương công nhân eo hẹp, cũng dốc hết sức mình. Cậu bán đi chiếc xe máy cũ, món tài sản lớn nhất của mình, và vay mượn từ bạn bè để có tiền gửi về cho gia đình.

Chứng kiến sự lo lắng, tận tâm và cả những giọt nước mắt của các con, ông Nam cảm thấy đau đớn và hổ thẹn vô cùng. Mỗi lần Hùng cẩn thận đút từng thìa cháo, từng viên thuốc cho ông, hay Lan ngồi bên giường ông, kể cho ông nghe những câu chuyện vui, và Minh gọi điện về hỏi thăm sức khỏe ông, trái tim ông lại quặn thắt. Ông nhìn thấy sự mệt mỏi hằn sâu trên khuôn mặt Hùng, thấy đôi mắt Lan thâm quầng vì thiếu ngủ, và nghe thấy giọng Minh khản đặc vì lo lắng. Mỗi lần nhìn thấy con tìm kiếm hy vọng trong ánh mắt ông, ông lại tự dằn vặt liệu có nên thú nhận sự thật, hay cứ để các con tiếp tục hy sinh vì một căn bệnh giả dối.

Ông Nam bắt đầu cảm thấy một nỗi ân hận sâu sắc. Kế hoạch của ông đã đi quá xa. Ông không ngờ rằng các con lại có thể hy sinh nhiều đến vậy vì mình. Nỗi đau khổ của các con, sự lo lắng không ngừng của họ đã vượt quá sức tưởng tượng của ông. Ông cảm thấy mình là một người cha tồi tệ, đã lừa dối những đứa con hiếu thảo của mình. Đôi khi, ông muốn bật khóc, muốn thú nhận tất cả, nhưng rồi ông lại kìm nén. Ông sợ rằng khi sự thật được phơi bày, các con sẽ thất vọng, sẽ trách cứ ông, và tình cảm gia đình sẽ rạn nứt. Nỗi sợ hãi đó lớn đến mức ông không dám đối mặt.

Cuộc hành trình tìm thầy thuốc, chữa bệnh cho ông Nam kéo dài suốt mấy tháng trời. Hùng đưa ông đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, từ tuyến huyện lên tuyến tỉnh, rồi ra cả thành phố lớn. Mỗi lần đến một bệnh viện mới, ông Nam lại phải diễn lại vai diễn của mình, với những cơn ho giả, những biểu hiện đau đớn. Các bác sĩ đều đưa ra những chẩn đoán tương tự, và chi phí điều trị cứ thế đội lên. Tiền bạc cứ thế đội nón ra đi, nhưng ba anh em không hề nao núng. Họ vẫn quyết tâm, vẫn hy vọng, và vẫn tin rằng chỉ cần còn nước còn tát.

Lan, dù bận rộn với công việc giảng dạy và làm thêm, vẫn dành hết thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu về căn bệnh mà ông Nam "mắc phải". Cô tìm kiếm thông tin trên mạng, hỏi han các chuyên gia y tế, và thậm chí còn tìm đến những phương pháp chữa trị dân gian, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi. Cô mua về những loại thuốc bổ, những bài thuốc dân gian mà mọi người mách bảo, tự tay sắc thuốc cho cha uống. Mỗi đêm, cô lại thức trắng để theo dõi hơi thở của cha, sợ rằng ông sẽ có chuyện gì.

Minh, dù ở xa, nhưng luôn gọi điện về nhà hàng ngày để hỏi thăm sức khỏe cha. Cậu không chỉ gửi tiền, mà còn gửi cả những lời động viên, an ủi. Cậu kể cho cha nghe về những điều vui vẻ trong công việc, trong cuộc sống, hy vọng có thể giúp cha vơi bớt đi nỗi lo lắng. Cậu cũng thường xuyên về thăm nhà, dù chỉ là những chuyến đi chớp nhoáng, để được nhìn thấy cha, để được cảm nhận hơi ấm gia đình. Mỗi lần về, cậu lại thấy cha gầy yếu hơn, và lòng cậu lại quặn thắt.

Một buổi tối, khi Hùng đang ngồi bên giường ông Nam, ông chợt nhìn thấy ánh mắt đầy mệt mỏi và lo lắng của con trai. Hùng khẽ thở dài, rồi nói như độc thoại: "Bố ơi, con đã gom góp hết tiền rồi, nhưng vẫn không đủ. Con không biết phải làm sao nữa. Con đã xin nghỉ việc quá lâu rồi, giờ không có thu nhập. Vợ con cũng phải đi làm thêm ngày đêm. Chúng con sợ… sợ không kịp cứu bố." Lời nói của Hùng như những nhát dao đâm vào tim ông Nam. Ông cảm thấy một sự dằn vặt lớn hơn bao giờ hết. Ông không thể chịu đựng được cảnh các con mình phải hy sinh nhiều đến thế vì một sự lừa dối.

Trong giây phút đó, ông Nam quyết định. Ông không thể tiếp tục lừa dối các con được nữa. Ông không thể để các con phải gánh chịu thêm những nỗi lo lắng, những gánh nặng không đáng có. Ông khẽ nắm lấy tay Hùng, giọng ông run run, yếu ớt: "Hùng con… Bố… bố có chuyện muốn nói với con." Hùng ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đầy vẻ băn khoăn. Ông Nam hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào mắt con trai, giọng ông nghẹn ngào: "Con ơi… Bố xin lỗi con. Bố đã lừa dối các con. Bố… bố không hề bị bệnh gì cả."

Hùng sững sờ. Anh không thể tin vào tai mình. Anh nhìn bố, ánh mắt anh đầy vẻ hoài nghi. "Bố nói gì vậy ạ? Bố đang đùa con sao?" Hùng hỏi, giọng anh run rẩy. Ông Nam lắc đầu, nước mắt ông lăn dài trên gò má. "Không, con trai. Bố không đùa. Bố đã nhận được tiền đền bù đất đai. Bố… bố giả bệnh là để thử lòng các con. Bố muốn xem các con có thực sự hiếu thảo hay không." Ông Nam cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt con trai. Anh cảm thấy mình thật tệ, thật đáng xấu hổ.

Hùng đứng lặng, cả người anh run lên bần bật. Một cảm giác phức tạp dâng lên trong lòng anh: vừa bất ngờ, vừa nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút giận dỗi. Anh nhìn bố, rồi nhìn căn phòng bệnh viện lạnh lẽo, nhìn những lọ thuốc men đã mua, nhìn những đêm dài anh đã thức trắng, và những giọt mồ hôi, nước mắt của các anh chị em đã đổ ra. Anh cảm thấy một sự thất vọng lớn. Nhưng rồi, khi nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của bố, nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má bố, anh lại không thể giận. Anh hiểu rằng, bố làm vậy cũng chỉ vì muốn tìm kiếm sự an tâm, tìm kiếm câu trả lời cho những nỗi lo lắng của một người cha.

Hùng hít một hơi thật sâu, rồi ngồi xuống bên cạnh bố. Anh nắm lấy tay bố: "Bố ơi… Sao bố lại làm vậy chứ? Bố có biết chúng con đã lo lắng cho bố đến thế nào không? Bố có biết chúng con đã cố gắng đến thế nào để có tiền chữa bệnh cho bố không?" Giọng Hùng nghẹn ngào, nhưng không còn sự giận dữ, mà thay vào đó là nỗi buồn và sự thấu hiểu. Ông Nam nhìn con trai, nước mắt ông lại trào ra. "Bố xin lỗi con, bố xin lỗi tất cả các con. Bố đã sai rồi. Bố không ngờ các con lại yêu thương bố nhiều đến vậy, lại hy sinh nhiều đến vậy vì bố."

Ngay sáng hôm sau, ông Nam và Hùng đã gọi điện cho Lan và Minh, kể cho họ nghe toàn bộ sự thật. Ban đầu, Lan và Minh cũng sốc, cũng giận dỗi. Nhưng rồi, khi nghe bố giải thích, nghe Hùng kể về nỗi ân hận của bố, họ cũng dần hiểu ra. Họ không thể giận bố được, bởi họ biết, bố làm vậy cũng chỉ vì muốn tìm kiếm sự an tâm, muốn biết các con có thực sự yêu thương bố hay không. Cuộc hội thoại đầy nước mắt, nhưng cũng đầy sự thấu hiểu và hàn gắn. Cả ba người con đều nhận ra rằng, dù bố có làm vậy, thì tình yêu thương mà họ dành cho bố, và tình yêu thương mà bố dành cho họ, là không hề thay đổi.

Sau khi sự thật được phơi bày, ông Nam đã dùng số tiền đền bù đất đai để chia cho ba người con. Ông muốn các con có một cuộc sống sung túc hơn, không còn phải vất vả như trước. Hùng dùng tiền để mua một căn nhà khang trang hơn, mở rộng xưởng mộc của mình. Lan dùng tiền để sửa sang lại căn nhà cũ, mua sắm thêm những vật dụng cần thiết cho gia đình. Minh thì dùng tiền để đầu tư vào việc học thêm, nâng cao tay nghề, và mua một chiếc xe máy mới để tiện đi lại. Cuộc sống của ba anh em đều trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.

Quan trọng hơn, mối quan hệ giữa ông Nam và các con trở nên gắn bó hơn bao giờ hết. Ông Nam không còn phải sống trong sự cô độc nữa. Ba người con thường xuyên về thăm ông, cùng ông ăn bữa cơm gia đình, trò chuyện, tâm sự. Hùng thường xuyên đưa ông đi khám sức khỏe định kỳ, chăm sóc ông chu đáo. Lan thì thường xuyên nấu những món ăn ngon, bổ dưỡng cho ông. Minh thì thường xuyên gọi điện về hỏi thăm, động viên ông. Ông Nam cảm thấy mình là người cha hạnh phúc nhất thế gian.

Ông Nam cũng dành thời gian để bù đắp cho những lỗi lầm của mình. Ông thường xuyên kể cho các con nghe về những kỷ niệm tuổi thơ, về những khó khăn mà ông đã trải qua để nuôi lớn các con. Ông cũng thường xuyên tâm sự với các con về những nỗi lo lắng của một người cha, về những trăn trở của ông khi nhìn các con trưởng thành. Các con ông lắng nghe, thấu hiểu hơn về bố mình, và tình cảm giữa họ càng trở nên sâu sắc.

Một buổi chiều mùa xuân, cả gia đình ông Nam quây quần bên mâm cơm ấm cúng. Tiếng cười nói rộn rã, tiếng chén đĩa lách cách, tạo nên một không khí thật ấm áp, hạnh phúc. Ông Nam nhìn các con, nhìn những đứa cháu đang nô đùa trong sân, lòng ông tràn ngập niềm vui. Ông biết, ông đã tìm được câu trả lời cho câu hỏi bấy lâu nay của mình. Các con ông đã chứng minh được sự hiếu thảo, sự yêu thương vô bờ bến của mình. Và ông cũng nhận ra rằng, thứ quý giá nhất không phải là tiền bạc hay tài sản, mà là tình cảm gia đình, là sự gắn bó, sẻ chia giữa những người thân yêu.

Ông Nam, dù đã giả bệnh để thử lòng con cái, nhưng chính sự hy sinh, tình yêu thương của các con đã thức tỉnh ông, đã giúp ông nhận ra giá trị thực sự của hạnh phúc. Ông đã học được một bài học quý giá, rằng lòng tin và tình yêu thương không cần phải thử thách bằng những cách thức phức tạp. Nó tồn tại một cách tự nhiên, chân thành nhất trong trái tim mỗi người con. Và hạnh phúc thực sự không nằm ở việc sở hữu tài sản lớn, mà là việc có một gia đình yêu thương, biết quan tâm, chia sẻ cho nhau.

Câu chuyện của ông Nam đã trở thành một bài học sâu sắc trong làng. Nó không chỉ là câu chuyện về một người cha thử lòng con cái, mà còn là câu chuyện về sự thức tỉnh, sự hàn gắn và tình yêu thương gia đình. Ông Nam, từ một người cha đầy trăn trở, đã trở thành một người cha hạnh phúc, được sống trong tình yêu thương và sự quan tâm của các con. Ba người con của ông, dù từng trải qua những khó khăn, những hiểu lầm, nhưng cuối cùng họ đã hiểu ra giá trị của tình thân, và họ đã trở thành những người con hiếu thảo, những người anh, người chị mẫu mực. Cuộc sống của họ là một cái kết có hậu, một minh chứng cho sức mạnh của tình yêu thương gia đình, vượt lên trên mọi thử thách và lầm lỗi.