Min menu

Pages

É-p con trai b-ỏ v-ợ vì lý do k-hó c-hấp n-hận , cha mẹ gây s-ức é-p khiến anh đa-u đ-ớn, và câu chuyện sau đó...

Cuộc đời tôi, Sơn, luôn là một chuỗi ngày giằng xé. Tôi là con trai duy nhất trong nhà, trên tôi còn có hai người chị gái đã yên bề gia thất. Bố mẹ tôi, giờ đây đã ở tuổi xế chiều, luôn đặt trọn kỳ vọng vào tôi – người con trai duy nhất, là niềm hy vọng duy nhất để nối dõi tông đường, để dòng họ không bị tuyệt tự. Áp lực vô hình ấy đè nặng lên vai tôi từ khi tôi còn là một cậu bé, và nó càng trở nên nặng nề hơn khi tôi kết hôn với Thảo, người vợ mà tôi yêu thương bằng cả trái tim, được bốn năm.

Thảo là một người phụ nữ hiền lành, nhẫn nhịn và yêu tôi sâu sắc. Chúng tôi quen nhau từ những năm tháng đại học đầy mộng mơ, cùng nhau trải qua biết bao khó khăn, từ những bữa cơm sinh viên đạm bạc đến những ngày tháng lăn lộn tìm việc. Tình yêu của chúng tôi được vun đắp từ những điều giản dị nhất, và tôi đã tin rằng, với tình yêu chân thành ấy, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua mọi sóng gió, xây dựng một tổ ấm hạnh phúc trọn vẹn. Ngày cưới, tôi đã thề sẽ yêu thương và che chở cho Thảo đến trọn đời.



Tuy nhiên, hạnh phúc của chúng tôi không trọn vẹn như tôi từng mơ ước. Sau đám cưới không lâu, Thảo phát hiện mình từng bị u nang buồng trứng. Dù đã phẫu thuật và điều trị tích cực, các bác sĩ vẫn nói rằng khả năng mang thai của em rất thấp, gần như là vô vọng. Suốt bốn năm qua, chúng tôi đã không ngừng cố gắng. Từ việc chạy chữa bằng cả đông y lẫn tây y, uống đủ loại thuốc đắng, đến việc ăn uống theo chế độ nghiêm ngặt, kiêng khem đủ thứ, nhưng mọi nỗ lực đều trở nên vô nghĩa. Mỗi lần que thử thai chỉ hiện lên một vạch, trái tim Thảo lại như thắt lại, và lòng tôi cũng nặng trĩu nỗi đau.

Ban đầu, bố mẹ tôi chỉ hỏi han, động viên, rằng “cứ từ từ rồi con cái sẽ đến”. Nhưng càng về sau, sự kiên nhẫn của họ càng vơi cạn, thay vào đó là những lời nhắc nhở đầy ẩn ý, rồi dần trở thành những áp lực rõ ràng. Mẹ tôi, người phụ nữ tần tảo cả đời vì gia đình, thường khóc nức nở mỗi khi tôi về thăm nhà. Bà gạt nước mắt, nhìn tôi với ánh mắt đầy tuyệt vọng: “Con là con trai duy nhất đấy, không lẽ nhà này tuyệt tự à? Không lẽ không có ai nối dõi tổ tông?”. Tiếng khóc của mẹ, những lời nói ấy cứ như những mũi kim châm vào tim tôi, khiến tôi cảm thấy mình là một đứa con bất hiếu.

Bố tôi ít nói hơn, nhưng ánh mắt ông đầy thất vọng mỗi lần tôi đưa Thảo về quê. Ông không nói thẳng, nhưng những lời nhắc nhở như “về mà lo cho tương lai của dòng họ”, hay “chẳng lẽ sống với nhau như bạn tri kỷ cả đời sao?” cứ xoáy sâu vào tâm trí tôi. Tôi biết ông buồn, ông thất vọng, bởi ông đã đặt quá nhiều hy vọng vào tôi, vào đứa cháu nội mà ông hằng mong mỏi. Những ánh mắt ấy, những lời nói ấy, khiến tôi cảm thấy nặng trĩu, như một tảng đá đè lên ngực.

Hai chị gái tôi thì trực tiếp hơn. Chị cả, người mà tôi luôn kính trọng, đã không ngần ngại nói thẳng: “Em thương vợ thì cũng phải nghĩ tới bố mẹ chứ. Lấy vợ bốn năm không có con, người khác người ta bỏ lâu rồi. Em định đợi tới lúc bố mẹ nhắm mắt xuôi tay rồi mới chịu sao?”. Lời nói của chị cả như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, khiến tôi chết sững. Tôi biết chị lo cho bố mẹ, nhưng những lời ấy thật sự quá tàn nhẫn đối với Thảo và cả tôi.

Chị hai thậm chí còn đề nghị tôi và Thảo thử ly thân một thời gian, để xem mọi chuyện có thay đổi không, hay để tôi có cơ hội tìm một người phụ nữ khác có thể sinh con nối dõi. Nghe những lời ấy, tôi chỉ biết cười gượng, nụ cười méo xệch và im lặng, cảm thấy mình thật yếu mềm, bất lực trước mặt người thân. Tôi không biết phải giải thích thế nào, phải làm gì để họ hiểu được tình yêu của tôi dành cho Thảo, và nỗi đau mà chúng tôi đang phải chịu đựng.

Thảo không hề mù quáng. Em biết hết những áp lực và những lời lẽ cay nghiệt mà gia đình tôi dành cho em, không phải vì tôi kể, mà vì sự lạnh lùng rõ rệt của mẹ tôi, ánh mắt soi mói, dò xét của các chị chồng mỗi khi em về thăm nhà. Rồi những câu hỏi xoáy sâu vào nỗi đau của em: “Sao dạo này trông phờ phạc thế, có tin vui gì chưa?”, hay “Làm vợ phải biết vun vén cho gia đình, cho chồng con chứ!”. Những lời ấy, dù nói với vẻ quan tâm, nhưng thực chất lại như những mũi kim châm thẳng vào trái tim Thảo.

Tôi nhớ mãi một lần về quê, khi Thảo đang cặm cụi dọn cơm ra bàn, mẹ tôi đã quay sang nói với chị gái, giọng đầy ý tứ: “Người ta không sinh được con thì cố mà nấu ăn ngon, giữ chồng, chứ đến cơm canh cũng chẳng ra gì thế này thì chịu rồi”. Thảo ngồi im bên mâm cơm, đôi tay em khẽ run lên, ánh mắt em nhìn tôi đầy tủi thân và đau khổ. Lúc lên phòng, em không nói một lời nào, chỉ quay lưng vào tường, vai run lên từng đợt, và tôi biết, em đang khóc. Tôi ngồi bên cạnh, lòng quặn thắt, không biết phải an ủi em ra sao. Tôi thương vợ đến tận xương tủy, biết em đau đớn đến nhường nào, nhưng tôi lại không thể cãi tay đôi với mẹ và các chị gái mình, không thể bảo vệ em khỏi những lời nói vô tình ấy.

Tôi sống trong sự giằng co tột độ. Một mặt, tôi muốn hiếu thuận với bố mẹ, những người đã sinh ra và nuôi dưỡng tôi khôn lớn. Họ có quyền kỳ vọng vào tôi, vào đứa con trai duy nhất. Tôi hiểu nỗi lo lắng của họ về việc nối dõi tông đường, về một dòng họ không có người kế thừa. Đó là một áp lực truyền thống đã ăn sâu vào tâm trí họ qua nhiều thế hệ. Tôi cảm thấy mình là một đứa con bất hiếu, một đứa con không thể làm tròn bổn phận.

Mặt khác, tôi không thể nhẫn tâm rời bỏ Thảo, người phụ nữ đã cùng tôi trải qua những ngày tháng khốn khó nhất, người đã yêu tôi bằng cả trái tim, bằng sự bao dung và thấu hiểu. Tôi không thể vì một lý do sinh học mà từ bỏ tình yêu của đời mình. Tôi cảm thấy mình như bị xé đôi mỗi ngày, một nửa muốn hiếu thuận với bố mẹ, một nửa muốn bảo vệ tình yêu và hạnh phúc gia đình nhỏ của mình. Nỗi bế tắc ấy cứ đeo bám tôi, khiến tôi mất ăn mất ngủ. Tôi không biết có con đường nào để dung hòa được không, hay rồi cũng đến lúc tôi buộc phải chọn một trong hai.

Một đêm, khi Thảo đã ngủ say, tôi trằn trọc không sao nhắm mắt được. Tôi ra ban công, nhìn về phía xa xăm, nơi những ánh đèn thành phố vẫn rực rỡ. Nước mắt tôi bỗng dưng tuôn rơi, không phải vì yếu đuối, mà vì sự bất lực. Tôi đã nghĩ rất nhiều, về những lời nói của mẹ, của chị, về ánh mắt thất vọng của bố. Tôi cũng nghĩ về Thảo, về những giọt nước mắt em đã rơi, về những nỗ lực thầm lặng của em. Tôi không muốn làm ai tổn thương, nhưng dường như, dù chọn cách nào, tôi cũng sẽ khiến một người nào đó đau lòng.

Ngày hôm sau, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với Thảo. Em ngồi đối diện tôi, đôi mắt vẫn còn vương nỗi buồn. Tôi nắm lấy tay em, cảm nhận sự lạnh giá trên làn da em. “Thảo à, anh biết em đã chịu đựng rất nhiều. Anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em tốt hơn.” Tôi bắt đầu, giọng nói nghẹn ngào. Thảo lắc đầu, khẽ siết chặt tay tôi. “Không sao đâu anh. Em hiểu mà. Em biết anh cũng rất khó xử.”

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi kể hết những giằng xé trong lòng tôi, những áp lực từ gia đình. Tôi cũng nói với em rằng, dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ rời bỏ em. Tình yêu của tôi dành cho em là thật lòng, và tôi sẽ không để bất cứ điều gì phá vỡ nó. Nghe tôi nói, đôi mắt Thảo rưng rưng. Em không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi, tựa đầu vào vai tôi, để mặc những giọt nước mắt tuôn rơi. Khoảnh khắc ấy, tôi biết, chúng tôi đã vượt qua được một phần của giông bão.

Sau đêm đó, tôi quyết định đối mặt với gia đình. Tôi về quê, một mình, nói chuyện với bố mẹ và các chị. Tôi giải thích cho họ hiểu rằng, tình yêu không thể đong đếm bằng những đứa con, và hạnh phúc không chỉ nằm ở việc nối dõi tông đường. Tôi nói, Thảo là người vợ tốt, là người mà tôi muốn gắn bó trọn đời. Tôi cũng nói rằng, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi Thảo. Bố mẹ và các chị tôi ban đầu rất tức giận, nhưng tôi vẫn kiên trì giải thích, nói ra hết những nỗi lòng của mình.

Cuộc nói chuyện kéo dài hàng giờ đồng hồ, với những tranh cãi, nước mắt và cả sự im lặng nặng nề. Cuối cùng, mẹ tôi, với đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, khẽ nói: “Thôi được rồi, con đã quyết thì mẹ cũng không cấm cản được nữa. Nhưng con phải hứa với mẹ, phải sống thật hạnh phúc.” Lời nói của mẹ như một gánh nặng được trút bỏ khỏi vai tôi. Tôi biết, đó là một sự chấp nhận miễn cưỡng, nhưng nó cũng là một bước tiến lớn.

Sau đó, tôi và Thảo quyết định tìm đến trung tâm tư vấn tâm lý gia đình, và cùng tìm hiểu về phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm (IVF). Chúng tôi biết, hành trình này sẽ còn rất nhiều khó khăn, tốn kém và không chắc chắn, nhưng chúng tôi quyết tâm thử, vì không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào. Tôi muốn cho bố mẹ một tia hy vọng, và quan trọng hơn, tôi muốn cho Thảo một cơ hội được làm mẹ, được trải nghiệm thiên chức thiêng liêng ấy.

Hành trình IVF của chúng tôi kéo dài hai năm, với những lần thử nghiệm thất bại, những nỗi thất vọng chồng chất, và cả những giọt nước mắt. Có những lúc, Thảo muốn bỏ cuộc, nhưng tôi luôn ở bên cạnh, động viên và an ủi em. Tôi nói với em rằng, dù có con hay không, tình yêu của tôi dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi. Cuộc sống này, miễn là có nhau, chúng ta sẽ vượt qua tất cả.

Và rồi, sau bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu hy vọng và thất vọng, một phép màu đã đến. Thảo mang thai. Ngày biết tin, chúng tôi ôm nhau khóc nức nở. Không chỉ có chúng tôi, mà bố mẹ và các chị tôi cũng vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Áp lực nối dõi tông đường cuối cùng cũng được giải tỏa. Tôi nhìn mẹ, thấy bà cười rạng rỡ, ánh mắt không còn sự thất vọng nữa, mà thay vào đó là niềm vui sướng tột cùng.

Chín tháng mười ngày trôi qua trong sự hồi hộp và mong chờ. Cuối cùng, một bé trai kháu khỉnh, khỏe mạnh đã chào đời, mang theo tiếng cười và niềm hạnh phúc ngập tràn cho cả gia đình. Ngày bế con trên tay, tôi nhìn Thảo, đôi mắt em ánh lên một thứ ánh sáng rạng rỡ mà tôi chưa từng thấy trước đây. Tôi biết, chúng tôi đã vượt qua được mọi sóng gió, mọi thử thách để có được ngày hôm nay.

Từ đó, cuộc sống của gia đình tôi tràn ngập tiếng cười và sự bình yên. Bố mẹ tôi yêu thương cháu nội hết mực, và các chị gái tôi cũng thay đổi cách nhìn về Thảo. Chúng tôi không còn phải chịu áp lực về việc nối dõi tông đường nữa, mà thay vào đó là sự gắn kết và yêu thương chân thành. Tôi hiểu rằng, hạnh phúc không phải là có tất cả mọi thứ, mà là biết trân trọng những gì mình đang có, và biết vượt qua mọi khó khăn bằng tình yêu và sự thấu hiểu. Tôi đã tìm thấy sự cân bằng giữa lòng hiếu thảo và tình yêu vợ chồng, và đó là điều tuyệt vời nhất mà cuộc đời đã ban tặng cho tôi.