Min menu

Pages

Cụ ông lấy v:ợ kém 50 t:uổi để si:nh q:uý t:ử, nhưng trong đêm đ:ộng ph:òng, một sự cố nghiê:m trọ:ng đã khiến cô dâu bậ:t kh:óc và c:ái kế:t ...

 Ông Lâm đã ngoài bảy mươi tuổi. Mái tóc bạc trắng như tro tàn của thời gian, dáng người gầy gò nhưng đôi mắt vẫn ánh lên tia sắc sảo, như thể tuổi tác chỉ là cái vỏ bên ngoài. Ông là chủ một xưởng gỗ lâu đời, giàu có, cô độc và không có con. Sau khi người vợ đầu qua đời cách đây hai mươi năm, ông không nghĩ đến chuyện tái hôn, cho đến khi bệnh tật bắt đầu bủa vây và ý nghĩ về người nối dõi trở nên ám ảnh.

Quyết định cưới vợ hai đến với ông như một cách cứu rỗi. Bà con lối xóm xì xào, người thân ngán ngẩm, nhưng ông mặc kệ. Ông cần một đứa con để truyền lại sản nghiệp, và nếu điều đó đến từ một cô gái hai mươi tuổi, thì cũng chẳng sao. Cuộc đời ông vốn đã đi ngược dư luận từ lâu.



Cô gái tên Vy. 20 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú với đôi mắt trầm buồn. Vy không đến từ một gia đình khá giả, trái lại, cô là con của một người phụ nữ bán hàng rong ngoài chợ – người đã từng là bóng hồng trong ký ức của ông Lâm gần năm mươi năm trước. Nhưng ông không biết điều đó, và Vy cũng không hề nhắc tới.

Cuộc hôn nhân diễn ra chóng vánh. Vy lặng lẽ nhận lời lấy ông, không đòi hỏi sính lễ xa hoa, không đưa ra điều kiện gì. Ông Lâm thấy lạ nhưng cũng nhẹ nhõm. Với ông, Vy như một chiếc lá non mọc lên trong khu vườn già cỗi, một chút hy vọng giữa cuộc đời đang tàn lụi.

Đêm tân hôn. Căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, ánh nến lung linh, mùi trầm hương thoang thoảng. Ông Lâm ngồi bên giường, tay run run vì hồi hộp và chút lo sợ. Ông không biết mình còn đủ sức để làm một người đàn ông thực sự không, nhưng ánh mắt Vy dịu dàng khiến ông an tâm.

Khi ông vừa định bước tới gần Vy, cô đột ngột bật khóc. Không phải vì sợ hãi, mà như thể bao dồn nén vỡ òa. Cô lấy từ trong vali ra một tấm ảnh cũ, đưa cho ông. "Ông nhận ra bà ấy chứ?"

Tấm ảnh khiến ông chết lặng. Đó là Hồng – mối tình đầu, người con gái ông từng yêu say đắm nhưng không thể đến được vì khác biệt gia cảnh. Năm xưa, vì gia đình cấm cản, Hồng biến mất không lời từ biệt. Và giờ đây, hình ảnh bà hiện về qua khuôn mặt của Vy, rõ ràng đến mức ông không thể chối từ.

"Tôi là con của mẹ Hồng. Mẹ tôi chưa từng quên ông. Bà nói, ông là người đàn ông tử tế nhất đời bà, nhưng vì hoàn cảnh mà phải rời xa." Vy nói, giọng run run nhưng ánh mắt đầy thành thật. "Tôi đến đây không phải vì tiền. Tôi chỉ muốn biết... ông có từng yêu mẹ tôi thật lòng không."

Ông Lâm cảm giác như cả quá khứ đổ sập xuống đầu. Bao kỷ niệm, bao yêu thương tưởng đã chôn vùi theo năm tháng, nay lại sống dậy mãnh liệt. Ông ngồi thẫn thờ, nhìn Vy như nhìn lại tuổi trẻ đã đánh rơi.

Vy khóc. Cô không biết mình làm đúng hay sai khi chấp nhận cuộc hôn nhân này. Mỗi đêm, cô đều tự hỏi: nếu ông biết sự thật, liệu ông còn muốn giữ cô bên cạnh? Cô không thể giả vờ được nữa, không thể tiếp tục vai trò một cô dâu trong khi trái tim ngổn ngang.

Ông Lâm cầm tay Vy, run rẩy. "Ta từng yêu mẹ con, rất nhiều. Và ta tin, nếu bà ấy ở đây, bà sẽ tự hào vì con." Ông im lặng một lúc, rồi nói thêm: "Nếu con muốn rời đi, ta không giữ. Nhưng nếu con ở lại, thì từ hôm nay, ta sẽ coi con như con gái ruột. Không cần phải đóng vai người vợ nữa."

Vy sững sờ. Cô không ngờ ông lại rộng lượng đến thế. Trong giây phút ấy, mọi oán giận, mọi nỗi sợ tan biến. Cô gục đầu vào vai ông, khóc nức nở như một đứa trẻ tìm lại cha sau bao năm lưu lạc.

Ngày hôm sau, tin đồn lan khắp làng trên xóm dưới rằng đêm động phòng bị hủy. Người ta đồn ông Lâm yếu sinh lý, người thì bảo cô dâu bỏ trốn. Nhưng ông chẳng bận tâm. Trong lòng ông có một niềm vui lặng lẽ – ông đã tìm lại được một phần tuổi trẻ, và một người con gái mang dòng máu của người ông từng yêu nhất.

Vy ở lại, nhưng không với tư cách một người vợ. Cô sống như con gái của ông Lâm. Cô đi học lại, theo đuổi ngành thiết kế nội thất. Ông Lâm âm thầm hỗ trợ, như một người cha già cố gắng bù đắp những năm tháng đã mất.

Mười năm sau, Vy thành đạt, có gia đình riêng, và luôn gọi ông Lâm là cha. Trong căn nhà gỗ cũ kỹ, mỗi buổi chiều ông Lâm ngồi đọc sách bên hiên, ánh mắt tràn ngập bình yên. Cuộc đời không cho ông một đứa con ruột, nhưng lại ban cho ông một đứa con gái nghĩa tình.

Và trong khung trời đã ngả bóng chiều ấy, ông biết mình đã sống một đời không uổng phí.