Min menu

Pages

Câu nói của bố đẩy tôi vào 16 năm đị-a ng-ục dưới tay m-ẹ k-ế, cho đến khi tôi tìm được một chiếc chìa khóa c-ũ và sự thật ki-nh ho-àng, tôi phải đứng lên đấ-u tr-anh...

Tuổi thơ tôi là một bức tranh với những mảng màu u tối, khởi nguồn từ cái ngày mẹ rời xa thế gian khi tôi mới sáu tuổi. Cái mất mát ấy như một vết cắt sâu hoắm trong tâm hồn non nớt của một đứa trẻ, để lại một khoảng trống lạnh lẽo không gì có thể lấp đầy. Hai năm sau, bố tôi tái hôn với bà Hảo. Lần đầu gặp mặt, bà Hảo hiện ra với dáng người cao gầy, gương mặt sắc sảo và ánh mắt như dao cau, một ánh mắt khiến tôi, dù còn nhỏ, cũng cảm thấy có gì đó gai gai, bất an.

Ban đầu, bà Hảo đối xử với tôi không tệ, thậm chí còn tỏ ra ân cần, dịu dàng. Bà chuẩn bị bữa ăn tươm tất hơn, thỉnh thoảng mua cho tôi vài món đồ chơi nhỏ. Tôi đã từng nhen nhóm một chút hy vọng, một chút mong mỏi về một tình yêu thương từ người mẹ kế. Thế nhưng, chỉ ba tháng sau, tấm màn kịch ấy bỗng nhiên đổ sập. Mọi thứ thay đổi chóng mặt, như một cơn bão bất ngờ ập đến, càn quét đi những tia sáng yếu ớt trong cuộc sống của tôi.



Bà Hảo bắt đầu không phần cơm cho tôi, hoặc chỉ phần những món ăn thừa thãi, nguội lạnh. Bà đưa ra những lời răn dạy đậm mùi kiểm soát và độc đoán: "Cấm gọi là dì, phải gọi mẹ!" – bà gằn giọng, ánh mắt sắc như dao găm thẳng vào tôi. "Con trai không được khóc! Trẻ con phải nghe lời người lớn, không được cãi lời vì đó là vô giáo dục!" Những lời nói đó, không chỉ là răn đe, mà còn là những xiềng xích vô hình, trói buộc tâm hồn non nớt của tôi.

Khi tôi kể với bố về sự thay đổi đáng sợ của bà Hảo, ông chỉ thở dài, ánh mắt buồn rười rượi và nói rằng bà ấy giờ như mẹ tôi, tôi phải học cách sống chung và nghe lời. Câu nói đó của bố, không chỉ khiến tôi thất vọng, mà còn đẩy tôi vào một vực sâu của sự cô đơn. Tôi cảm thấy như bị bỏ rơi lần nữa, nhưng lần này là bởi chính người cha mà tôi tin tưởng nhất. Tôi hiểu rằng mình sẽ phải sống trong sự kiểm soát ngột ngạt của mẹ kế suốt những năm tháng tuổi thơ và cả tuổi trưởng thành.

Sự kiểm soát của bà Hảo không chỉ dừng lại ở lời nói. Phòng của tôi bị lục lọi mỗi tuần với lý do "dọn dẹp", dù tôi biết rõ bà chỉ muốn kiểm soát mọi thứ của tôi, từ những cuốn sách, những đồ chơi nhỏ bé cho đến những lá thư riêng tư. Điều này diễn ra đến tận khi tôi học cấp 3, khi tôi đã là một thanh niên gần như trưởng thành. Bà vẫn thản nhiên vào phòng tôi, không một lời gõ cửa, không một chút tôn trọng.

Có lần, sự kiên nhẫn của tôi đã chạm đến giới hạn. Tôi bực bội phải gắt lên rằng tôi đã lớn và bà cần tôn trọng quyền riêng tư của tôi. Ánh mắt bà Hảo lúc đó sắc lạnh như băng, nhưng tôi không lùi bước. Sau đó, tôi không nói không rằng, tự đi gọi thợ khóa đến thay ổ khóa mới, một ổ khóa mà chỉ mình tôi có chìa khóa. Hành động đó như một sự khẳng định ngầm về ranh giới mà tôi cố gắng thiết lập, dù biết rằng điều đó có thể khiến mối quan hệ giữa tôi và bà càng thêm căng thẳng.

Tôi từng có lần bỏ nhà đi vì không chịu nổi sự ngột ngạt, sự kiểm soát đến phát điên của bà Hảo. Tôi lang thang ngoài đường, lòng trống rỗng và vô định. Nhưng rồi, điện thoại reo, là bố tôi gọi. Giọng ông già đi trông thấy, xen lẫn sự nài nỉ và nỗi lo lắng: "Con về đi, bố cần con, con đừng bỏ bố mà đi mà." Thương bố, thương ông phải sống một mình với người phụ nữ độc đoán ấy, tôi đành quay về. Trái tim tôi đau nhói khi nghĩ đến cảnh bố đơn độc.

Tuy nhiên, chỉ sau hai tháng, tôi phát hiện ra một điều khiến mình không thể nào ở lại được nữa, một sự thật kinh hoàng đã lật đổ mọi niềm tin cuối cùng của tôi vào cái gia đình này, vào người mẹ kế tưởng chừng như chỉ độc đoán nhưng hóa ra lại còn độc ác hơn. Cảm giác bị phản bội, bị lợi dụng dâng trào, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Tối hôm qua, khi bà Hảo đi vắng, tôi đang dọn phòng của bố và bà ta theo thói quen, một thói quen tôi tự đặt ra để có thể dành thời gian bên bố, dù chỉ là dọn dẹp không gian chung của ông. Vô tình, tôi làm rơi cái hộp nhựa đựng đồ lặt vặt xuống gầm giường. Khi cúi xuống nhặt, tay tôi chạm vào một vật lạnh lẽo, nhỏ nhắn. Đó là một chiếc chìa khóa nhỏ màu đồng cũ, rất lạ, không giống bất kỳ chìa khóa nào trong nhà.

Cảm giác thôi thúc kỳ lạ khiến tôi cầm chiếc chìa khóa lên, lòng bồn chồn một cách khó hiểu. Tôi thử nó với các ổ khóa quanh nhà, từng ổ một, với một tia hy vọng mờ nhạt. Không cái nào khớp, cho đến khi tôi đến trước cái tủ gỗ cũ kỹ trong phòng chứa đồ sau bếp. Cái tủ này bà Hảo luôn khóa cẩn thận, và tôi chưa bao giờ thấy bà lấy gì từ đó, như thể nó chứa đựng một bí mật nào đó.

Tôi run rẩy đưa chiếc chìa khóa vào ổ, lòng tôi đập thình thịch như trống. Ổ khóa kêu "cạch" một tiếng nhỏ, khô khốc, nhưng lại vang dội như một tiếng sét trong không gian tĩnh mịch. Tôi mở tủ. Trong đó không phải là những vật dụng lặt vặt hay đồ cũ như tôi nghĩ, mà là một đống hồ sơ được xếp chồng lên nhau một cách ngăn nắp, bên trên phủ một tấm vải cũ để che đậy.

Tay tôi run rẩy mở từng tập hồ sơ. Và tôi chết lặng. Toàn thân tôi như bị đóng băng. Đó là sổ tiết kiệm, giấy tờ nhà đất đang ở, giấy tờ xe hơi… tất cả đều đứng tên bố tôi. Nhưng kinh hoàng hơn cả, trong đó lại có một tập giấy ghi chuyển nhượng tài sản cho người khác, người đó không ai khác chính là Nguyễn Thị Hảo – tên của mẹ kế tôi. Đã có chữ ký của bố tôi, nhưng điều đáng ngờ là phần người làm chứng và xác nhận của bên công chứng lại để trống.

Toàn thân tôi run lẩy bẩy, tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Một cảm giác bị phản bội, bị lừa dối dâng trào mạnh mẽ, thiêu đốt mọi giác quan. Bà ta không chỉ độc đoán, bà ta còn là một kẻ lừa đảo, một con rắn độc đang từ từ siết chặt lấy tài sản của bố tôi! Tôi vội vàng lấy điện thoại, chụp lại từng trang, từng dòng chữ, từng chữ ký, sau đó cất lại mọi thứ như cũ, cố gắng không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Tôi muốn hỏi bố tôi về chuyện đó, muốn ông giải thích tất cả. Phải chăng bà ta đang dụ dỗ ông sang tên nhà đất cho bà ta? Hay bà ta đã làm gì đó để ông ký vào những giấy tờ này mà không hề hay biết? Hàng ngàn câu hỏi xoáy sâu vào tâm trí tôi. Tôi phải làm gì để bảo vệ được tài sản mà mình đáng được hưởng, tài sản mà mẹ tôi đã để lại, tài sản của gia đình tôi?

Lần này, tôi quyết định không thể lùi bước nữa. Tôi không thể để bà ta cướp đi tất cả những gì thuộc về gia đình tôi, cướp đi công sức cả đời của bố tôi. Lần này tôi quyết phải đấu tranh đến cùng, không chỉ cho bản thân, mà còn cho bố, cho linh hồn của mẹ tôi. Một tia lửa của sự phẫn nộ và quyết tâm bùng cháy trong tôi, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi biết con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng tôi đã sẵn sàng.

Mấy ngày sau, tôi vẫn giữ vẻ ngoài bình thường, cố gắng không để lộ bất kỳ sự bất an nào. Nhưng bên trong, tâm trí tôi không ngừng xoay vần, phân tích từng chi tiết, từng hành vi của bà Hảo. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của bà đều được tôi soi xét kỹ lưỡng. Tôi nhận ra, sự quan tâm của bà dành cho bố tôi đôi khi lộ rõ vẻ giả tạo, nụ cười của bà đôi khi che giấu một sự tính toán lạnh lùng. Điều đó càng củng cố thêm niềm tin của tôi về âm mưu của bà ta.

Tôi bắt đầu âm thầm thu thập thêm bằng chứng. Tôi ghi âm những cuộc trò chuyện đáng ngờ của bà qua điện thoại, những cuộc điện thoại mà bà thường lén lút thực hiện vào đêm khuya. Tôi tìm hiểu về những mối quan hệ của bà, về những người thân mà bà chưa bao giờ nhắc đến trước đây. Mỗi thông tin thu thập được càng khiến bức tranh về âm mưu của bà ta trở nên rõ ràng hơn, đáng sợ hơn.

Một đêm, tôi quyết định đối mặt với bố. Tôi đặt những bằng chứng mình thu thập được lên bàn, từng tập hồ sơ, từng đoạn ghi âm. Bố tôi nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, rồi dần chuyển sang bàng hoàng, đau đớn. Khi tôi giải thích về âm mưu của bà Hảo, ông lặng người. Khuôn mặt ông trắng bệch, đôi tay run rẩy cầm lấy những tờ giấy. Ông không tin vào mắt mình, không tin vào tai mình.

"Không thể nào... Bà ấy không phải người như vậy..." Bố tôi lắp bắp, giọng ông đầy sự bối rối và thất vọng. Ông vẫn còn quá tin tưởng vào người vợ thứ hai của mình. Tôi hiểu rằng, việc chấp nhận sự thật này sẽ rất khó khăn đối với ông, nhưng tôi không thể để ông bị lừa dối thêm nữa. Tôi kiên nhẫn giải thích từng chi tiết, chỉ ra những điểm bất hợp lý, những lỗ hổng trong lời nói của bà Hảo.

Cuộc đối thoại kéo dài đến tận khuya. Cuối cùng, khi tôi đưa ra kết quả điều tra về việc bà Hảo có một người con riêng và đang gặp khó khăn về tài chính, cùng với những khoản nợ lớn mà bà đã giấu bố, khuôn mặt bố tôi sụp đổ hoàn toàn. Ông ôm đầu, gục xuống bàn. Tiếng thở dài nặng nề của ông vang vọng trong căn phòng. Ông đã quá tin tưởng, quá mù quáng.

Ngày hôm sau, không khí trong nhà trở nên căng thẳng đến ngột ngạt. Bố tôi đã nói chuyện với bà Hảo. Bà ta ban đầu chối cãi kịch liệt, tìm mọi cách để biện minh cho mình. Nhưng khi bố tôi đưa ra những bằng chứng không thể chối cãi, đặc biệt là những giấy tờ chuyển nhượng tài sản với chữ ký của bố nhưng chưa có xác nhận công chứng, bà ta đã tái mặt.

Một cuộc cãi vã lớn đã nổ ra. Bà Hảo cuối cùng đã phải thừa nhận một phần sự thật, nhưng vẫn đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho việc bà muốn lo cho con riêng của mình. Bố tôi, sau nhiều năm chung sống, không ngờ lại bị lừa dối một cách trắng trợn như vậy. Sự thất vọng, đau đớn đã biến thành sự tức giận. Ông đã quyết định ly hôn.

Quá trình ly hôn diễn ra không hề dễ dàng. Bà Hảo tìm mọi cách để kéo dài thời gian, thậm chí còn tìm cách tẩu tán một số tài sản nhỏ. Tôi và bố phải cùng nhau thu thập thêm bằng chứng, tìm luật sư để bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình. Có những lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, muốn bỏ cuộc, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của bố, nhìn thấy sự tin tưởng mà ông đặt vào tôi, tôi lại có thêm động lực.

Tôi đã phải học cách trở nên mạnh mẽ hơn, sắc sảo hơn trong từng cuộc đối thoại, từng cuộc tranh luận. Tôi học cách đối mặt với sự giả dối, với những lời lẽ quanh co. Trải nghiệm này đã biến tôi từ một chàng trai sống dưới sự áp đặt trở thành một người đàn ông trưởng thành, biết cách bảo vệ bản thân và những người thân yêu.

Cuối cùng, sau nhiều tháng căng thẳng, cuộc ly hôn cũng kết thúc. Bà Hảo phải ra đi tay trắng, không thể chiếm đoạt được bất kỳ tài sản nào của bố tôi. Căn nhà, miếng đất, và tất cả tài sản đều được giữ nguyên tên bố tôi. Một gánh nặng lớn đã được gỡ bỏ khỏi vai bố con tôi.

Sau vụ việc đó, mối quan hệ giữa tôi và bố trở nên gắn bó hơn bao giờ hết. Ông nhận ra rằng tôi đã trưởng thành, đã trở thành chỗ dựa vững chắc cho ông. Ông thường xuyên tâm sự với tôi, hỏi ý kiến tôi về mọi chuyện. Nỗi đau cũ vẫn còn đó, nhưng chúng tôi đã cùng nhau vượt qua, cùng nhau xây dựng lại niềm tin và hạnh phúc.

Tôi tiếp tục công việc của mình, nhưng giờ đây, tôi làm việc với một tinh thần khác. Tôi không còn sống dưới bóng tối của sự kiểm soát hay nỗi sợ hãi. Tôi biết giá trị của bản thân, biết cách bảo vệ những gì thuộc về mình. Tôi dành nhiều thời gian hơn cho bố, cùng ông đi dạo, cùng ông nấu cơm, cùng ông ôn lại những kỷ niệm đẹp về mẹ tôi.

Cuộc sống của bố con tôi dần trở lại bình yên. Căn nhà cũ giờ đây tràn ngập tiếng cười và sự ấm áp. Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi đọc sách trong phòng, bố tôi bước vào, ánh mắt ông hiền từ và tràn đầy yêu thương. Ông đặt tay lên vai tôi, giọng nói nhẹ nhàng: "Con trai của bố đã lớn thật rồi. Bố tự hào về con lắm."

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt bố. Một cảm giác bình yên dâng trào trong lòng. Tất cả những đau khổ, những tủi hờn, những cuộc đấu tranh trong quá khứ dường như tan biến. Tôi biết rằng, dù không có mẹ ở bên, dù phải trải qua tuổi thơ đầy giông bão, nhưng tôi đã có một người cha vĩ đại, và giờ đây, tôi đã tìm thấy được sự bình yên, hạnh phúc thực sự. Câu chuyện của tôi không chỉ là về âm mưu và đấu tranh, mà còn là về sự trưởng thành, sự tha thứ, và giá trị bền vững của tình thân.