Anh vừa về tới phòng trọ thì tiếng gõ cửa vang lên. Cánh cửa ọp ẹp hé mở, để lộ hình ảnh một người phụ nữ quen thuộc mà anh chưa từng nghĩ sẽ gặp lại.
Mai đứng đó, tay bế theo một đứa trẻ còn đỏ hỏn, khuôn mặt lạnh lùng. Không có nước mắt, không có run rẩy. Chỉ là một lời nói thản nhiên:
– "Đây là con anh. Em không thể nuôi nó. Nếu anh không nhận, em sẽ bỏ lại."
Anh đứng chết lặng, cảm xúc vỡ vụn như sóng cuộn. Không có một lời giải thích. Không có một mảnh giấy chứng minh. Chỉ có tiếng khóc yếu ớt và đôi mắt mở to của đứa trẻ.
Mai quay đi. Chiếc váy trắng lướt qua ngưỡng cửa. Anh vẫn đứng đó, tay run run đón lấy sinh linh bé nhỏ mà số phận vừa ném vào đời anh.
Khi ấy, anh vừa trải qua cú phá sản tồi tệ. Mất trắng mọi thứ – tiền bạc, danh tiếng, cả niềm tin vào bản thân. Bạn bè khuyên bỏ. Gia đình bảo điên. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đứa trẻ, anh lại không thể quay lưng.
Anh đặt tên con là Minh. "Minh" – ánh sáng. Một từ đơn giản nhưng chứa đựng cả hy vọng.
Hành trình làm bố đơn thân bắt đầu từ đó. Ban ngày anh phụ hồ, tối đến chạy xe ôm. Có những đêm hai bố con chỉ có mẩu bánh mì và nước lọc. Nhưng anh chưa từng than vãn.
Mỗi lần Minh ốm, anh thức trắng đêm, tay run run cầm khăn lau mồ hôi. Mỗi lần con khóc đòi mẹ, anh chỉ biết ôm con vào lòng, thì thầm:
– "Mẹ con ở rất xa. Sau này con lớn, mẹ sẽ quay về."
Lời nói dối ấy, anh nhắc đi nhắc lại suốt 22 năm.
Minh lớn lên trong yêu thương. Dù thiếu thốn vật chất, nhưng chưa bao giờ thiếu vòng tay của cha. Cậu bé ấy càng lớn càng giống anh, cả về khuôn mặt lẫn tính cách.
Ngày Minh đỗ thủ khoa ngành Kỹ sư xây dựng, anh ngồi lặng người trước tờ giấy báo. Giấc mơ năm xưa anh từng dang dở, nay được con trai viết tiếp.
Lễ tốt nghiệp diễn ra trong ngày nắng nhẹ. Anh thức dậy từ 4 giờ sáng, là phẳng áo sơ mi, tự tay cắm bó hoa hướng dương. Hoa mà Minh thích từ nhỏ – loài hoa luôn hướng về mặt trời.
Anh ngồi lọt thỏm giữa hàng trăm phụ huynh, đôi mắt đẫm lệ khi tên con vang lên giữa sân khấu. Khoảnh khắc ấy, anh chỉ ước thời gian ngừng lại.
Nhưng rồi, khi mọi người dần tản đi, anh chợt thấy một dáng hình quen thuộc.
Mai.
Vẫn là gương mặt ấy – nhưng không còn vẻ nhợt nhạt năm xưa. Giờ đây, cô sang trọng, điềm tĩnh, tay cầm hộp quà lớn. Cô nhìn anh, không ngạc nhiên, không xúc động.
– "Em nghe nó tốt nghiệp hôm nay. Em chỉ muốn cho nó biết… mẹ nó vẫn còn sống."
Giọng cô nhẹ tênh, như thể từng lời đều đã được chuẩn bị kỹ. Anh siết chặt bó hoa trong tay, môi run run:
– "Nó chưa biết gì cả. Đừng khiến nó tổn thương thêm."
Mai mỉm cười. Nụ cười khiến tim anh nghẹn lại:
– "Em không giành gì. Em chỉ muốn con em thấy mẹ nó có mặt. Chỉ thế thôi."
Khoảnh khắc ấy, anh thấy bóng Minh bước ra từ sân trường. Tay cầm tấm bằng, ánh mắt sáng rực. Anh định bước đến, nhưng Minh đã dừng lại.
Ánh mắt cậu nhìn về phía Mai. Một thoáng ngỡ ngàng. Một tia nghi hoặc. Mai bước nhẹ lại gần, chìa hộp quà ra:
– "Mẹ chúc mừng con. Mẹ là người đã sinh ra con."
Im lặng.
Rồi Minh lùi lại một bước. Đôi môi mím chặt. Cả không gian như đông cứng.
Cậu nhìn thẳng vào cô:
– "Cô sinh ra tôi, nhưng người nuôi tôi… đang đứng phía sau."
Anh giật mình. Bước chân cậu chạy đến ôm anh thật chặt, như thể sợ mất đi điều quý giá nhất cuộc đời.
– "Bố là tất cả của con. Con không cần ai khác."
Anh nghẹn ngào. Ôm con trai, nước mắt tuôn trào. Bao nhiêu năm dồn nén, cuối cùng cũng được vỡ òa trong vòng tay ấy.
Mai đứng đó, chết lặng. Bàn tay cầm hộp quà khẽ run. Cô không ngờ, đứa bé bị bỏ rơi năm ấy lại có thể dành trọn trái tim cho một người đàn ông không chung dòng máu.
Cô quay lưng, lặng lẽ rời khỏi sân trường. Hộp quà rơi xuống, lăn vài vòng, rồi nằm im.
Minh vẫn ôm chặt lấy anh:
– "Con tự hào vì có bố. Không cần biết quá khứ ra sao. Bố là người đã cho con cả cuộc đời."
Anh bật cười trong nước mắt. Lần đầu tiên sau 22 năm, anh thấy lòng mình nhẹ tênh như cánh hoa rơi trong gió. Dù có bao nhiêu tổn thương, dù không có danh phận rõ ràng… tình yêu giữa anh và Minh vẫn là thứ chân thật nhất, bền bỉ nhất.
Bởi đôi khi, tình yêu không cần bắt đầu bằng máu mủ. Mà chỉ cần bắt đầu bằng một cái ôm – và được nuôi dưỡng bằng 22 năm hy sinh không điều kiện.