Tôi ngồi ở mép ghế sofa, ly nước trà trên tay đã nguội lạnh từ lâu, nhưng tôi vẫn không buồn đặt xuống. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, mỗi nhịp đập như một tiếng chuông báo hiệu sự đổ vỡ. Trong phòng khách, không khí đặc quánh sự căng thẳng. Bố chồng tôi, người đàn ông hiền lành, kiệm lời, vừa nói ra một câu khiến cả người tôi cứng đờ, như có một tảng băng lớn đè nặng lên trái tim: “Bố định bán căn nhà này để lấy 2 tỷ trả nợ giúp con bé Hân.” Giọng ông nặng trĩu nỗi mệt mỏi và bất lực. Hân là em gái chồng tôi – cô em chồng mà tôi biết chưa từng làm gì ổn định, luôn sống dựa dẫm vào gia đình, nợ nần chồng chất, và lần này, còn dính líu tới tín dụng đen, một con số khổng lồ đến mức khó tin.
Tôi liếc nhìn chồng, anh Hiếu, người đàn ông mà tôi đã cùng xây đắp tổ ấm suốt bảy năm qua. Tôi chờ đợi anh lên tiếng, chờ đợi một lời nói, một hành động, dù chỉ là một cái nhíu mày hay một cái thở dài, để trấn an tôi, để thể hiện sự bất đồng, hoặc ít nhất là một chút lo lắng. Nhưng anh chỉ im lặng, quay mặt đi, ánh mắt tránh né, như thể anh không muốn đối mặt với ánh mắt dò hỏi của tôi, hay đối mặt với sự thật phũ phàng này. Ánh mắt bố chồng tôi vẫn đầy mệt mỏi, ông thở dài thườn thượt, giọng nói khản đặc: “Dù gì nó cũng là con gái bố. Không lẽ để nó sống trốn chui trốn nhủi cả đời sao?”
Trong khoảnh khắc đó, giữa sự im lặng đáng sợ và nỗi tuyệt vọng của bố chồng, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu tôi. Tôi chợt nhớ ra cuốn sổ tiết kiệm mà hai vợ chồng tôi đã tích góp bấy lâu nay, từng đồng, từng cắc, là mồ hôi, nước mắt của những ngày tháng làm việc cật lực. Số tiền đó, tôi nhẩm tính, đủ để mua lại căn nhà này nếu bố chồng thực sự muốn bán. Căn nhà này là nơi tôi đã gắn bó bảy năm, nơi có những kỷ niệm đẹp về cuộc sống hôn nhân, nơi tôi đã chăm sóc bố mẹ chồng như bố mẹ ruột.
“Hay… hay để vợ chồng con mua lại căn nhà này, bố đỡ phải rao bán ngoài?” – tôi dè dặt lên tiếng, giọng nói còn mang theo chút hy vọng, chút lo lắng. Tôi muốn giữ lại căn nhà này, không chỉ vì nó là tài sản, mà vì nó là tổ ấm, là nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm của cả gia đình. Tôi tin rằng đây là một giải pháp tốt, vừa giúp bố chồng giải quyết nợ nần cho Hân, vừa giữ được căn nhà cho gia đình.
Nhưng chưa kịp dứt lời, chồng tôi đã quăng mạnh chiếc điều khiển tivi xuống bàn, một tiếng "rầm" khô khốc vang lên, xé tan không khí yên tĩnh. Anh đứng bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt đầy sự giận dữ và khinh thường, nhìn thẳng vào tôi. Giọng anh ta gắt gỏng, lạnh lùng, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim tôi: “Cô nghĩ cô là ai mà nói vậy? Đây là chuyện nhà tôi, cô đừng xía vào!”
Tôi chết lặng. Toàn thân tôi cứng đờ, cảm giác như có một tảng đá đè nặng lên lồng ngực. “Nhà tôi” – hai từ ấy, phát ra từ chính miệng người chồng mà tôi đã tin tưởng, yêu thương, như một cái tát trời giáng, đau điếng đến tận xương tủy. Tôi là vợ anh, đã sống ở đây bảy năm, đã chăm sóc bố mẹ anh, lo lắng từ bữa ăn giấc ngủ, từ thuốc men đến những chuyến đi khám bệnh. Tôi đã lo giỗ chạp, Tết nhất, dậy sớm nấu cơm, thức khuya dọn dẹp, tất bật với những công việc không tên. Tôi đã cố gắng hòa nhập, cố gắng trở thành một phần của gia đình này, mà cuối cùng, trong mắt anh, tôi vẫn chỉ là người ngoài?
Chồng tôi không dừng lại. Anh chỉ tay ra cửa, ánh mắt đầy sự miệt thị: “Cô muốn mua nhà thì tự dọn ra mà ở riêng! Còn căn nhà này, tôi không cần cô góp tiếng!” Từng lời nói của anh như những mũi dao cứa vào tim tôi, xé nát từng mảnh niềm tin, tình yêu mà tôi đã vun đắp bấy lâu. Tôi cắn chặt môi, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt chực trào, kìm nén nỗi uất nghẹn đang dâng trào trong cổ họng. Tôi đứng dậy, không nói thêm một lời nào, lững thững bước vào phòng ngủ. Căn phòng quen thuộc, giờ đây bỗng trở nên xa lạ, lạnh lẽo.
Đêm đó, tôi gói ghém quần áo một cách vội vã, nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã. Mỗi bộ quần áo được gấp lại là một mảnh vỡ của trái tim tôi. Tôi dọn đến nhà mẹ ruột, nơi duy nhất mà tôi cảm thấy có thể tìm thấy sự bình yên, sự che chở. Suốt một tuần sau đó, chồng tôi không gọi, một cuộc gọi trấn an, một lời giải thích, hay thậm chí một lời xin lỗi cũng không có. Tôi cũng không chủ động liên lạc. Nỗi tổn thương quá lớn khiến tôi không thể nào mở lời. Mẹ tôi nhìn con gái sụt sùi, đôi mắt bà đầy vẻ xót xa, thương cảm, chỉ nói một câu duy nhất: “Nó không coi con là vợ thì đừng vì sĩ diện mà ở lại nữa. Vợ chồng không phải chung máu, mà là chung lòng.” Lời mẹ nói như một lời khẳng định cho nỗi đau mà tôi đang chịu đựng.
Tôi xin nghỉ phép một tuần để suy nghĩ, để gặm nhấm nỗi đau và để tìm lại chính mình. Trong lúc ấy, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ một số lạ – là người quen cũ của Hân. Giọng chị ta ngập ngừng, đầy sự ngần ngại, nhưng cũng chất chứa sự thương cảm: “Em nói nhỏ thôi nha… hình như Hân vướng cờ bạc, nợ này là do nó gánh thay bạn trai. Thằng đó nó lừa Hân đó.”
Tim tôi nhói lên. Tôi biết Hân bồng bột, nông nổi, nhưng không ngờ cô ấy lại dính líu đến mức này, đến mức phải gánh nợ thay một kẻ sở khanh. Tất cả những mảnh ghép rời rạc bỗng chốc được nối lại. Tôi lặng người, nhớ lại những lần Hân về nhà với vết bầm tím nơi cánh tay, những cuộc gọi đòi nợ mà cô ta luôn giấu nhẹm, những lần cô ta đột ngột biến mất khỏi nhà vài ngày. Hân không chỉ nợ tiền, mà còn là nạn nhân của sự lừa dối, của một mối quan hệ sai trái. Sự thật này khiến tôi càng thêm đau lòng cho Hân, và cũng khiến tôi càng thêm thất vọng về chồng mình, về cách anh đã đối xử với tôi mà không hề tìm hiểu nguyên nhân sâu xa.
Ba ngày sau đó, tôi quay lại nhà chồng để lấy nốt số đồ đạc còn lại của mình. Tôi vẫn còn chút gì đó lưu luyến, chút gì đó hy vọng mong manh rằng anh sẽ thay đổi, sẽ nhận ra lỗi lầm của mình. Không ngờ vừa vào tới cổng, tôi đã bắt gặp bố chồng đang ngồi một mình ở chiếc ghế đá cũ kỹ dưới gốc cây xoài. Ông ngồi đó, lưng hơi còng, tay run run cầm một tờ đơn. Trông ông cô đơn và suy tư hơn rất nhiều. Ông ngẩng lên thấy tôi thì khựng lại, đôi mắt ông ánh lên sự bất ngờ và có chút bối rối. “Con... con qua lấy đồ à?” – ông hỏi, giọng khẽ run.
Tôi gật đầu, lòng nặng trĩu. Ông do dự một lát, ánh mắt ông nhìn tôi đầy phức tạp, rồi đột ngột hỏi, giọng nói chứa đựng một sự dò xét nhưng cũng đầy sự hy vọng: “Con nói thật đi, có phải con muốn mua nhà là để giữ căn nhà lại cho cả gia đình, đúng không? Có phải con biết chuyện Hân nợ nần không phải do cờ bạc mà là vì bị lừa, và con muốn giúp nó, giúp cả gia đình vượt qua khó khăn này, đúng không?”. Tôi sững người. Ánh mắt tôi mở to vì ngạc nhiên. Bố chồng đã biết tất cả. Tôi chậm rãi gật đầu, nước mắt chực trào. Lòng tôi nhẹ nhõm đến lạ, như trút bỏ được gánh nặng bấy lâu nay.
Tối hôm đó, bố chồng tôi gọi điện cho chồng tôi về nhà. Không khí trong căn nhà căng thẳng đến nghẹt thở. Khi tôi đến nơi, cả nhà đã ngồi đầy đủ trong phòng khách, Hân cũng có mặt, khuôn mặt em tái nhợt, đôi mắt sưng húp. Không khí nặng nề như trước một phiên tòa, và tôi biết, đây không chỉ là phiên tòa của Hân, mà còn là phiên tòa của mối quan hệ giữa tôi và chồng.
Bố chồng tôi, với vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng ánh mắt lại đầy sự thấu hiểu và một chút thất vọng, đưa mắt nhìn thẳng vào con trai: “Vợ con tốt hơn con nghĩ rất nhiều. Vợ chồng với nhau không phải ai giàu hơn ai, không phải ai có tiếng nói hơn ai, mà là ai giữ được nhau lúc khó khăn, ai thấu hiểu và sẻ chia cùng nhau.” Lời nói của ông như một tiếng sét đánh vào tai Hiếu, khiến anh ta cúi gằm mặt.
Chồng tôi im lặng, không dám ngẩng đầu lên nhìn ai. Hân cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má, giọng em nức nở, đầy sự hối hận và tủi nhục: “Em xin lỗi. Em… em không xứng đáng để cả nhà phải gánh nợ vì em. Em xin lỗi bố mẹ, xin lỗi anh Hiếu, và em xin lỗi chị dâu. Em đã quá bồng bột, đã tin lầm người, và đã gây ra quá nhiều phiền phức.”
Bố chồng tôi đứng dậy, ánh mắt ông nhìn Hiếu đầy sự thất vọng sâu sắc. Ông lấy trong túi ra một cuốn sổ đỏ – cuốn sổ mà tôi tưởng đã được bán để trả nợ. Hóa ra, ông chưa từng bán nhà, chỉ giả vờ làm căng để thử lòng người trong nhà, để xem ai thực sự quan tâm đến gia đình, ai sẽ là người đứng ra gánh vác. “Bố đã biết chuyện con Hân dính vào đâu, biết nó bị lừa gạt chứ không phải cố ý. Bố sai rồi, đã quá nuông chiều nó. Nhưng người khiến bố thất vọng nhất… là con, Hiếu ạ.” Ông nhìn thẳng vào chồng tôi, ánh mắt đầy sự nghiêm khắc.
“Chỉ cần vợ con ngỏ ý muốn mua lại căn nhà để giữ cho cả gia đình, con đã phải hiểu vì sao cô ấy làm vậy. Con đã phải hiểu lòng tốt của vợ con. Chứ không phải mắng vợ trước mặt bố, sỉ nhục cô ấy là người ngoài.” Lời nói của bố chồng như những nhát dao cuối cùng đâm thẳng vào tim Hiếu, xé nát cái sĩ diện hão huyền của anh. Anh ta run rẩy, gương mặt tái nhợt, ánh mắt đầy sự hối hận và ăn năn.
Chồng tôi, Hiếu, bước đến gần tôi, đôi tay anh run run nắm lấy tay tôi. Lòng bàn tay anh lạnh ngắt. Giọng anh run run, nghẹn ngào, như một đứa trẻ phạm lỗi đang cầu xin sự tha thứ: “Anh xin lỗi. Anh đã sai rồi. Anh không đáng để em ở lại, nhưng… đừng đi nữa, em nhé. Anh cần em. Gia đình này cần em.” Nước mắt tôi đã lăn dài từ bao giờ. Tôi không nói gì, chỉ khặng nhẹ, nắm chặt lấy tay anh. Khoảnh khắc đó, tôi biết, anh đã thực sự nhận ra lỗi lầm của mình, đã thực sự trưởng thành.
Vài tháng sau, một sự thay đổi kỳ diệu đã diễn ra trong gia đình tôi. Hân, sau những biến cố và sự thấu hiểu, đã tự nguyện đi làm công nhân ở một nhà máy gần quê để trả dần số nợ còn lại. Em không còn sống dựa dẫm, mà đã trở nên mạnh mẽ, có trách nhiệm hơn. Căn nhà không bị bán, mà được sửa sang lại, khang trang hơn, ấm cúng hơn – vẫn là tổ ấm của đại gia đình, nơi tình yêu thương và sự sẻ chia được vun đắp.
Chồng tôi thay đổi rất nhiều. Anh không còn nóng tính, không còn sĩ diện hão huyền. Anh lặng lẽ làm những điều nhỏ nhất để bù đắp cho tôi, cho gia đình: pha nước cho tôi mỗi tối khi tôi làm việc khuya, đặt cơm sẵn cho tôi khi tôi làm về muộn, và luôn nắm chặt tay tôi khi đi cùng tôi giữa phố đông. Anh học cách lắng nghe, học cách thấu hiểu, và học cách trân trọng những giá trị vô hình của gia đình.
Ba năm sau, chúng tôi tích góp đủ tiền và mua được một căn hộ nhỏ ấm cúng, chuyển ra ở riêng để có không gian riêng tư và tạo điều kiện cho Mai đi học gần hơn. Bố chồng tôi, trong ngày chúng tôi dọn nhà, đã sang thăm. Ông ngồi ở ban công, nhìn ra xa xăm, rồi nói một câu khiến tôi rơi nước mắt, những giọt nước mắt của sự hạnh phúc và ấm áp: “Lúc trước bố nói con là người ngoài. Giờ bố thấy… không ai thương cái nhà này bằng con.” Lời nói ấy, dù muộn màng, nhưng lại là sự công nhận quý giá nhất mà tôi từng nhận được. Tôi biết, tôi đã thực sự trở thành một phần không thể thiếu của gia đình này, một phần của tình yêu thương vĩnh cửu.