Min menu

Pages

Bác cả ch-ê b-ai khi nhà tôi sửa sang, mẹ tôi nhẹ nhàng đ-áp tr-ả khiến bác t-ức t-ối bỏ về...


Tiếng máy trộn bê tông ồn ào vang vọng khắp xóm, hòa lẫn tiếng búa, tiếng đục lách cách. Mùi vôi vữa, xi măng quyện trong không khí, báo hiệu một sự thay đổi đang diễn ra. Căn nhà cấp bốn cũ kỹ của tôi, nơi đã chứng kiến biết bao kỷ niệm tuổi thơ, đang dần được phá dỡ để nhường chỗ cho một ngôi nhà tường khang trang hơn.

Gia đình tôi không giàu có, nhưng chúng tôi luôn sống trong sự đùm bọc, yêu thương của ba mẹ. Ba mẹ tôi là những người nông dân chất phác, cả đời lam lũ. Ngôi nhà cấp bốn này là tất cả những gì ông bà để lại, là nơi chứa đựng biết bao mồ hôi và nước mắt của cả gia đình. Ba tôi đã dành dụm từng đồng, mẹ tôi đã chắt chiu từng bữa để mơ về một ngày được xây một căn nhà kiên cố hơn, cho con cái một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Ước mơ ấy, sau bao nhiêu năm, giờ đây đang dần trở thành hiện thực. Ba tôi đã nghỉ hưu, nhưng ông vẫn ngày đêm lao động. Mẹ tôi thì vẫn tảo tần buôn bán. Cả hai đều muốn dành dụm tiền để xây căn nhà mới cho tôi và em gái tôi. Tôi là con trai lớn, đã đi làm được vài năm, cũng góp một phần nhỏ vào ước mơ chung đó.

Căn nhà mới, dù không quá lớn, nhưng đối với chúng tôi, đó là cả một gia tài. Đó là biểu tượng của sự nỗ lực, của sự cố gắng không ngừng nghỉ. Tôi nhìn những người thợ đang miệt mài làm việc, lòng tôi tràn ngập niềm vui và sự háo hức.

Giữa lúc công việc đang diễn ra sôi nổi, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cổng. Đó là bác cả, anh trai của ba tôi. Bác cả là người lớn nhất trong số các anh chị em của ba, và cũng là người được coi là có tiếng nói nhất trong dòng họ. Bác sống ngay cạnh nhà tôi, trên một mảnh đất rộng lớn mà ông bà nội đã để lại. Mảnh đất của bác to gấp ba lần mảnh đất nhà tôi. Bác đã xây một căn nhà ba tầng khang trang trên phần đất đó, trong khi nhà tôi vẫn còn là nhà cấp bốn cũ kỹ.

Bác cả tiến lại gần, vẻ mặt bác ấy đầy sự dò xét. Bác nhìn những người thợ đang làm việc, rồi nhìn đống gạch, cát, đá ngổn ngang.

“Làm gì mà ầm ĩ thế này? Tính xây nhà à?” Bác cả hỏi, giọng bác ấy pha chút mỉa mai.

Ba tôi mỉm cười. “Dạ, tụi con tính sửa sang lại căn nhà cho kiên cố hơn bác ạ.”

Bác cả bĩu môi, lắc đầu nguầy nguậy. “Nhà nghèo thì cứ sống đơn sơ, sửa làm chi. Tổ tiên để lại thì nên giữ nguyên.”

Tôi sững người. Lời nói của bác cả như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi. Nhà tôi nghèo sao? Chúng tôi cố gắng làm việc, chắt chiu từng đồng để xây căn nhà mới, vậy mà bác cả lại nói chúng tôi nghèo, không nên sửa nhà. Và còn nói “tổ tiên để lại thì nên giữ nguyên” nữa chứ. Miếng đất to gấp ba lần nhà tôi, bác ấy xây nhà ba tầng hoành tráng thì không sao, còn nhà tôi muốn sửa lại cái nhà cấp bốn cũ kỹ thì lại bị nói là “đua đòi”.

Tôi cảm thấy một sự tức giận trào dâng trong lòng. Tôi muốn đáp trả lại, muốn nói cho bác cả biết rằng chúng tôi không nghèo, rằng chúng tôi có quyền được sống trong một căn nhà tốt hơn. Nhưng ba tôi đã kịp thời ngăn tôi bằng một ánh mắt.

Mẹ tôi, người phụ nữ vẫn luôn hiền lành, dịu dàng, nhưng lại có một sự kiên định đến lạ thường, nhẹ nhàng bước đến. Mẹ tôi mỉm cười. Nụ cười của mẹ không có vẻ gì là giận dữ hay bối rối, mà lại toát lên sự tự tin, điềm tĩnh.

Mẹ tôi nhìn thẳng vào mắt bác cả, giọng bà ấy nhẹ nhàng nhưng vang vọng như một tiếng sét đánh ngang tai bác ấy. “Tổ tiên để lại thì cũng mong con cháu khá lên. Nếu bác thương tổ tiên thật, chắc bác không xây nhà 3 tầng trên phần đất to gấp 3 lần nhà tôi đâu.”

Cả không gian bỗng chốc im lặng. Những người thợ đang làm việc cũng ngừng tay, lắng nghe câu chuyện. Bác cả im bặt. Khuôn mặt bác ấy tái mét, không còn một giọt máu. Đôi mắt bác ấy trợn tròn, không nói thêm được một lời nào. Những lời lẽ cay nghiệt, những ánh mắt khinh miệt mà bác ấy từng dành cho gia đình tôi, giờ đây như những mũi tên quay ngược lại, đâm thẳng vào tim bác ấy.

Tôi nhìn khuôn mặt bác cả, và tôi thấy sự bẽ bàng, sự xấu hổ hiện rõ. Bác ấy không thể phản bác lại, bởi vì những gì mẹ tôi nói là sự thật. Bác ấy đã chiếm phần lớn đất ông bà, xây nhà to hoành tráng, và giờ đây lại lên mặt dạy đời nhà tôi.

Bác cả không nói thêm một lời nào. Bác ấy quay lưng ra về, bước đi vội vã như một kẻ trốn chạy.

Từ hôm đó, bác cả không dám can thiệp vào việc xây nhà của gia đình tôi nữa. Thỉnh thoảng, tôi có thấy bác ấy đi qua, nhưng bác ấy đều cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào nhà tôi.

Công việc xây nhà của chúng tôi diễn ra suôn sẻ. Mọi người trong xóm cũng đều đến giúp đỡ. Ai cũng vui vẻ, nhiệt tình. Họ hàng, bạn bè cũng đến chúc mừng, động viên chúng tôi.

Vài tháng sau, căn nhà mới của tôi hoàn thành. Ngôi nhà hai tầng khang trang, sạch đẹp, với màu sơn vàng nhạt ấm áp. Mái ngói đỏ tươi nổi bật giữa những hàng cây xanh mát. Căn nhà mới không quá lớn, nhưng đủ để gia đình tôi có một cuộc sống thoải mái, tiện nghi.

Ngày tân gia, ba mẹ tôi vui mừng khôn xiết. Mẹ tôi rạng rỡ, khuôn mặt bà ấy tràn ngập nụ cười. Bà ấy nắm tay tôi, và nói: “Con ạ, mẹ tự hào về con. Mẹ tự hào về gia đình mình.”

Tôi nhìn ba mẹ, nhìn căn nhà mới, và tôi cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Tất cả những nỗ lực, những vất vả mà chúng tôi đã trải qua đều xứng đáng.

Sau khi căn nhà mới hoàn thành, cuộc sống của gia đình tôi trở nên bình yên hơn. Ba mẹ tôi không còn phải lo toan về chỗ ở nữa. Tôi và em gái tôi cũng có một không gian riêng tư hơn.

Bác cả thì không còn qua lại nhà tôi nữa. Thỉnh thoảng, tôi có gặp bác ấy ở chợ hay ở xóm, bác ấy cũng chỉ cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào tôi hay ba mẹ tôi. Tôi không còn cảm thấy oán trách hay căm ghét bác cả nữa. Thay vào đó là một sự bình thản. Tôi hiểu rằng, con người mà, ai cũng có lúc ích kỷ, ai cũng có lúc sai lầm.

Tôi vẫn thường xuyên nhớ về câu chuyện về căn nhà và lời nói của mẹ tôi. Nó đã trở thành một kỷ niệm sâu sắc, một bài học quý giá cho tôi. Nó nhắc nhở tôi về những giá trị thực sự của cuộc sống.

Mẹ tôi vẫn sống giản dị, chân chất như ngày nào. Bà vẫn thường xuyên nhắc nhở tôi và em gái tôi về việc sống có tâm, sống có đức. Bà là tấm gương sáng cho tôi noi theo.

Tôi nhận ra rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu thử thách, dù có bao nhiêu thị phi, thì chỉ cần chúng ta sống đúng với lương tâm mình, sống có đạo đức, thì chúng ta sẽ luôn tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.

Và tôi tin rằng, căn nhà này, dù không phải là một biệt thự lộng lẫy, nhưng nó vẫn mãi mãi là tổ ấm của gia đình tôi, nơi chứa đựng tình yêu thương, sự gắn bó, và là một bài học về sự trưởng thành.

Nhiều năm sau, tôi lập gia đình, có con cái. Tôi thường xuyên đưa con về thăm ông bà nội. Ông bà rất yêu quý các cháu. Căn nhà mới, giờ đây đã trở thành nơi sum vầy của đại gia đình.

Bác cả thì đã già yếu hơn rất nhiều. Bác ấy ít khi ra khỏi nhà. Một buổi chiều, tôi thấy bác ấy ngồi một mình ở hiên nhà, nhìn xa xăm vào khoảng không vô định. Tôi khẽ bước đến gần.

“Bác cả, bác khỏe không ạ?” tôi hỏi.

Bác cả giật mình. Bác ấy nhìn tôi, ánh mắt bác ấy đầy sự bất ngờ, rồi bác ấy khẽ gật đầu. “Khỏe. Con khỏe không?”

“Dạ, con khỏe ạ,” tôi đáp.

Tôi ngồi xuống cạnh bác cả. Chúng tôi im lặng một lúc.

Rồi bác cả khẽ nói: “Căn nhà của con đẹp lắm.”

Tôi mỉm cười. “Dạ, con cảm ơn bác ạ.”

Bác cả khẽ thở dài. “Ngày xưa… bác đã sai rồi. Bác đã nói những lời không hay với ba mẹ con.”

Tôi nhìn bác cả. “Không sao đâu bác. Chuyện qua rồi mà.”

Bác cả nhìn tôi, ánh mắt bác ấy đầy sự hối lỗi. “Bác đã ích kỷ. Bác đã không nghĩ đến cảm nhận của ba mẹ con.”

Tôi nắm lấy tay bác cả. “Bác ơi, ba mẹ con chưa bao giờ trách bác đâu ạ.”

Bác cả gật đầu. “Bác biết. Ba mẹ con là người tốt.”

Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Cuối cùng thì, bác cả cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình.

Từ hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và bác cả đã thay đổi. Bác ấy không còn xa cách nữa. Bác ấy thường xuyên nói chuyện với tôi, hỏi han về cuộc sống của tôi. Tôi cũng thường xuyên sang thăm bác ấy.

Tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống, ai cũng có thể mắc sai lầm. Quan trọng là chúng ta biết nhận ra lỗi lầm của mình, biết hối hận, và biết sửa sai. Và quan trọng là chúng ta biết tha thứ cho nhau.

Tôi vẫn thường xuyên kể cho con cái tôi nghe về câu chuyện của gia đình. Tôi muốn chúng hiểu rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu khó khăn, dù có bao nhiêu thị phi, thì chỉ cần chúng ta sống đúng với lương tâm mình, sống có đạo đức, thì chúng ta sẽ luôn tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.

Và tôi tin rằng, tình yêu thương, sự thấu hiểu, và sự bao dung là những giá trị vĩnh cửu, có thể hàn gắn mọi vết rạn nứt, có thể mang lại hạnh phúc cho chúng ta.