Năm thứ ba của tình yêu, anh và tôi quyết định kết hôn. Ba năm ấy không quá dài cũng chẳng quá ngắn, đủ để những thói quen của chúng tôi đan xen vào nhau, đủ để chúng tôi nhìn thấy những khuyết điểm của đối phương và học cách chấp nhận, đủ để tình yêu không chỉ là cảm xúc bồng bột mà đã hóa thành một sợi dây gắn kết bền chặt. Trong tâm trí tôi, ngày cưới hiện lên thật rực rỡ, chi tiết đến từng đường ren trên chiếc váy cưới trắng tinh, từng nụ cười của mẹ, từng cái vỗ vai của bố. Tôi hình dung mình nép vào tay anh, bước đi giữa những lời chúc phúc, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc vô bờ. Đó không chỉ là một đám cưới, đó là khởi đầu của một gia đình nhỏ, là nơi tôi sẽ gọi là tổ ấm, nơi chúng tôi sẽ cùng nhau xây đắp những ước mơ.
Một tuần trước ngày trọng đại, khi thiệp mời đã gửi đi, khi những bó hoa cưới đã được đặt sẵn, khi cả hai gia đình đang rộn ràng chuẩn bị cho ngày vui, một cuộc gọi định mệnh đã xé tan mọi thứ. Giọng nói ở đầu dây bên kia nghẹn ngào, rồi những từ ngữ đứt quãng, nặng trĩu. Tôi nghe loáng thoáng từ "tai nạn", "cấp cứu", "không qua khỏi". Cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi. Chiếc điện thoại rơi khỏi tay, tiếng vọng của nó tan vào sự tĩnh lặng đến đáng sợ trong căn phòng. Không, không thể nào. Đây chắc chắn là một giấc mơ tồi tệ, một cơn ác mộng mà tôi sẽ tỉnh dậy.
Tôi lao đến bệnh viện, bất chấp mọi lời ngăn cản. Hành lang lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng nồng nặc và những khuôn mặt xa lạ lướt qua như những bóng ma. Khi nhìn thấy bố mẹ anh ngồi bệt dưới sàn, khuôn mặt đờ đẫn vì đau khổ, tôi biết rằng đó không phải là mơ. Anh đã ra đi thật rồi. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, một cơn đau buốt lan tỏa khắp cơ thể. Nước mắt không thể chảy ra, chúng bị mắc kẹt lại, tạo thành một khối u nghẹn đắng trong cổ họng. Tôi đứng đó, bất động, như một pho tượng. Cả thế giới quay cuồng, nhưng tôi không thể cảm nhận được gì ngoài sự trống rỗng, lạnh lẽo bao trùm. Mọi thứ đã mất. Giấc mơ về tổ ấm, về những đứa con, về một tương lai tươi sáng cùng anh, tất cả đã tan biến như bong bóng xà phòng.
Những ngày sau đó trôi qua như một thước phim quay chậm đầy ám ảnh. Đám tang của anh chìm trong nước mắt và tiếng nức nở. Tôi mặc bộ đồ tang đen, đôi mắt vô hồn nhìn vào hư không. Mọi người đến chia buồn, nói những lời an ủi nhưng tôi không nghe thấy gì cả. Tôi chỉ cảm nhận được sự trống rỗng và nỗi đau tột cùng. Đêm đến, tôi ôm chặt chiếc áo khoác của anh, hít hà mùi hương quen thuộc còn vương vấn. Mùi hương ấy, từng là niềm an ủi, giờ lại trở thành lưỡi dao cứa vào tim tôi, nhắc nhở tôi về một tình yêu đã mất. Tôi tự hỏi, tại sao? Tại sao mọi thứ lại kết thúc như vậy? Tại sao số phận lại nghiệt ngã đến thế?
Thời gian trôi qua, nhưng nỗi đau vẫn còn đó, âm ỉ và dai dẳng. Tôi từ chối mọi sự giúp đỡ, thu mình vào thế giới riêng. Căn phòng của tôi trở thành một nhà tù, nơi tôi giam giữ nỗi tuyệt vọng của mình. Mẹ thường mang thức ăn vào, nhìn tôi với ánh mắt xót xa nhưng tôi không thể ăn nổi. Mọi thứ đều vô vị, không còn ý nghĩa. Tôi thấy mình như một con thuyền lênh đênh giữa biển cả mênh mông, không có la bàn, không có điểm tựa. Những kỷ niệm với anh cứ ùa về, từng khoảnh khắc, từng nụ cười, từng lời hứa. Mỗi ký ức là một mũi kim đâm vào tim, khiến tôi không thể thở được.
Rồi một ngày, khi đang dọn dẹp căn phòng của anh, tôi tình cờ tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ kỹ được cất giấu kỹ lưỡng. Tôi mở hộp, bên trong là một tập nhật ký và một chiếc USB. Tò mò, tôi cắm USB vào máy tính. Một đoạn video bắt đầu phát. Đó là anh, anh đang nói chuyện với tôi, nhưng không phải trực tiếp, mà là qua màn hình. Anh mỉm cười, nụ cười mà tôi đã quá quen thuộc, nhưng lần này có gì đó khác. Anh nói về tình yêu của chúng tôi, về những ước mơ của anh, và rồi, anh nói về một căn bệnh. Một căn bệnh hiểm nghèo mà anh đã giấu kín, không muốn tôi lo lắng. Anh đã biết mình không còn nhiều thời gian, và anh đã chuẩn bị cho điều này.
Trái tim tôi lại thắt lại, nhưng lần này là một cảm giác khác. Đó là sự bàng hoàng, sự bất lực, nhưng cũng có một chút gì đó của sự thấu hiểu. Anh đã gánh chịu nỗi đau một mình, bảo vệ tôi khỏi sự thật tàn khốc. Nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi, không còn là nước mắt của sự tuyệt vọng mà là nước mắt của tình yêu, của sự tiếc nuối và cả sự ngưỡng mộ. Tôi xem hết đoạn video, rồi lật từng trang nhật ký của anh. Mỗi trang là một phần của cuộc đời anh, của tình yêu anh dành cho tôi, và cả cuộc chiến thầm lặng của anh với căn bệnh. Anh đã viết về nỗi sợ hãi, về những đêm không ngủ vì đau đớn, nhưng trên hết, anh luôn viết về hy vọng, về mong muốn được sống trọn vẹn những ngày còn lại bên tôi.
Trong nhật ký, tôi tìm thấy một đoạn anh viết về một nguyện vọng cuối cùng của mình. Anh muốn tôi sống tiếp, sống thật hạnh phúc, không vì anh mà chôn vùi tuổi xuân. Anh muốn tôi tìm thấy niềm vui, tìm thấy một người đàn ông khác có thể yêu thương và chăm sóc tôi. Anh còn viết rằng anh đã để lại một khoản tiền và một quỹ từ thiện mang tên hai chúng tôi. Anh muốn tôi dùng số tiền đó để thực hiện ước mơ của mình, và tiếp tục duy trì quỹ từ thiện để giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn. Anh đã sắp đặt mọi thứ, không muốn tôi phải lo lắng về tương lai.
Những dòng nhật ký ấy như một luồng gió mát lành thổi vào tâm hồn tôi, xua tan đi màn sương mù của nỗi đau. Tôi nhận ra rằng, tình yêu của anh không chỉ là tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, mà còn là tình yêu của một linh hồn cao đẹp, vị tha. Anh đã không chỉ yêu tôi khi còn sống, mà cả khi đã ra đi, anh vẫn lo lắng cho tôi, vẫn muốn tôi được hạnh phúc. Nỗi đau vẫn còn đó, nhưng không còn là nỗi đau tuyệt vọng nữa. Nó đã biến thành một động lực, một lời hứa mà tôi phải thực hiện với anh. Tôi sẽ sống tiếp, sống thật tốt, không chỉ cho riêng mình mà còn cho cả anh, để tình yêu của chúng tôi mãi mãi hiện hữu.
Tôi bắt đầu thay đổi. Tôi đi ra ngoài nhiều hơn, gặp gỡ bạn bè, tham gia các hoạt động xã hội. Tôi dành thời gian để chăm sóc bản thân, học hỏi những điều mới mẻ. Tôi dùng số tiền anh để lại để mở một tiệm hoa nhỏ, đó là ước mơ của tôi từ lâu. Tiệm hoa nhỏ bé, xinh xắn, tràn ngập hương thơm và màu sắc. Mỗi ngày, tôi cắm những bó hoa tươi thắm, gửi gắm vào đó những hy vọng, những yêu thương. Và tôi cũng dành thời gian để điều hành quỹ từ thiện mà anh đã thành lập. Chúng tôi giúp đỡ những bệnh nhân nghèo, những trẻ em mồ côi. Mỗi nụ cười của họ là một lời nhắc nhở rằng cuộc sống vẫn còn nhiều điều tốt đẹp, và tình yêu thương vẫn luôn hiện hữu.
Một ngày nọ, một người đàn ông bước vào tiệm hoa của tôi. Anh ấy có một nụ cười ấm áp và đôi mắt hiền từ. Anh ấy nói rằng anh ấy là bạn của anh, và anh ấy đã nghe về quỹ từ thiện của chúng tôi. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện, chia sẻ những câu chuyện về anh. Anh ấy lắng nghe tôi một cách chân thành, không phán xét, không thương hại. Dần dần, chúng tôi trở thành bạn. Anh ấy không cố gắng thay thế anh, mà chỉ đơn giản là ở bên cạnh tôi, lắng nghe và chia sẻ. Anh ấy giúp tôi vượt qua những khoảnh khắc yếu lòng, và khuyến khích tôi sống trọn vẹn.
Nhiều năm trôi qua, tiệm hoa của tôi ngày càng phát triển, quỹ từ thiện cũng giúp đỡ được nhiều người hơn. Tôi vẫn nhớ anh, nhớ về tình yêu của chúng tôi, nhưng không còn là nỗi đau giằng xé nữa. Đó là một ký ức đẹp, một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi. Người đàn ông đó, người bạn của anh, đã trở thành người bạn đời của tôi. Anh ấy không giống anh, nhưng anh ấy yêu tôi bằng cả trái tim, và anh ấy cũng tôn trọng tình yêu của tôi dành cho anh. Chúng tôi cùng nhau xây dựng một gia đình, một tổ ấm tràn ngập tiếng cười và sự sẻ chia. Đôi khi, tôi vẫn nhìn lên bầu trời đêm, thầm thì với anh, cảm ơn anh vì tất cả. Anh đã ra đi, nhưng tình yêu của anh vẫn mãi là ánh sáng dẫn lối cho cuộc đời tôi, một ánh sáng đã giúp tôi tìm thấy hạnh phúc, một hạnh phúc trọn vẹn và ý nghĩa.