Min menu

Pages

Một k/ẻ tr/ộm vào nhà cụ già n/ghèo, không lấy gì vì thấy cảnh đ/ói k/hổ. Hắn để lại ổ bánh mì rồi đi. Hôm sau trở lại, tờ giấy trên bàn khiến hắn bà/ng ho/àng…

 



Mưa rơi từng đợt nặng hạt trong đêm đông, lạnh buốt từng ngóc ngách của con hẻm nhỏ khuất sau những dãy nhà xiêu vẹo. Thành, người đàn ông với khuôn mặt khắc khổ và ánh mắt đã mờ đi bởi thời gian và những biến cố, bước từng bước chậm rãi, thận trọng qua những vũng nước đọng. Căn nhà cũ kỹ đứng lặng lẽ như một dấu tích thời gian, nơi mà Thành biết rằng không có gì giá trị vật chất. Nhưng hắn vẫn tìm cách đột nhập, như một thói quen đã ăn sâu vào đời hắn. Lòng hắn, tuy nhiên, lại tràn ngập một cảm giác kỳ lạ, một thứ cảm giác mà hắn không hiểu nổi.

Bên trong căn nhà, bà Lê Thị Sen nằm trên chiếc giường cũ kỹ, thân hình gầy gò như thể chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể cuốn đi. Đôi mắt bà mờ đục nhưng vẫn ánh lên tia hy vọng mong manh. Không một tiếng động, chỉ có tiếng mưa rơi đều đều, và tiếng thở yếu ớt của bà lão cô đơn. Thành nhìn quanh, không thấy gì ngoài vài vật dụng cũ kỹ, một cái tivi lỗi thời, mấy tấm chăn rách, và những dấu vết của một cuộc sống nghèo khó. Hắn cầm ổ bánh mì và chai nước trong tay, đặt nhẹ nhàng lên bàn rồi quay lưng rời đi, lòng nặng trĩu một nỗi niềm khó tả.

Trong lòng Thành, hình ảnh bà Sen cùng căn nhà nhỏ ấy cứ ám ảnh mãi. Hắn tự hỏi tại sao mình lại không lấy gì, tại sao lại để lại đồ ăn? Phải chăng lần đầu tiên sau bao năm sống trong bóng tối, hắn cảm nhận được một chút ánh sáng le lói của lòng tốt? Những đêm sau, Thành bắt đầu quay lại căn nhà ấy, không còn là kẻ trộm với ý định cướp đoạt, mà là một người mang theo những món quà nhỏ bé: bánh mì, gói cháo, lọ thuốc… Hắn thấy tim mình mềm lại mỗi khi nhìn thấy nụ cười yếu ớt của bà Sen, thấy cuộc đời dẫu có đen tối vẫn có thể tìm thấy chút ánh sáng.

Bà Sen dần mở lòng kể cho Thành nghe về cuộc đời bà, về người con trai duy nhất đã mất trong một tai nạn nhiều năm trước. Nỗi đau đó như một vết thương không bao giờ lành, khiến bà sống cô đơn và lẻ loi. Rồi bà kể về đứa cháu nội tên Lê Minh Tài, một cậu bé đã bỏ nhà đi theo giang hồ, khiến bà nhiều lần đau lòng. Thành nghe, từng lời bà Sen như dao cứa vào trái tim hắn, bởi hắn chính là Lê Minh Tài, người cháu nội mà bà luôn gọi bằng niềm thương nhớ và nỗi đau khôn nguôi. Nhưng Thành không thể thừa nhận, hắn vẫn còn quá nhiều sợ hãi, quá nhiều mặc cảm về chính bản thân.

Mỗi ngày bên bà Sen là một ngày Thành dần thay đổi. Hắn học cách chăm sóc, sửa sang lại căn nhà với đôi tay gồ ghề, không còn là tên trộm chuyên nghiệp mà là người con cháu thực thụ – dù chưa ai gọi hắn như vậy. Những buổi chiều họ cùng nhau ngồi bên bậu cửa, nhìn ra ngoài con đường vắng vẻ, lắng nghe tiếng mưa rơi như ru hồn. Bà Sen gọi Thành là “người tốt”, một từ đơn giản nhưng như liều thuốc quý chữa lành những vết thương trong lòng hắn. Thành cảm thấy nước mắt mình rưng rưng mỗi khi nghe tiếng bà gọi, lòng đầy xúc động và hối hận.

Rồi một buổi chiều, bà Sen trở nặng, nằm liệt trên giường bệnh với thân hình gầy guộc, hơi thở yếu ớt dần dần lặng đi. Bà gọi Thành đến bên cạnh, giọng bà yếu ớt mà tràn đầy yêu thương: “Nếu con có gặp cháu nội của ta, tên là Lê Minh Tài, xin hãy tha thứ cho nó. Nó đã lầm lỡ, nhưng trong lòng bà vẫn luôn mong nó được bình yên.” Lời nói ấy như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim Thành, hắn muốn khóc, muốn nói ra sự thật nhưng lại đè nén trong lòng. Hắn chính là Lê Minh Tài, kẻ bỏ đi và làm đau lòng bà nhiều năm qua.

Trong những ngày cuối cùng bên bà Sen, Thành trải qua một cuộc chiến nội tâm dữ dội. Hắn không biết liệu có thể được tha thứ hay không, liệu mình có xứng đáng với tình thương ấy hay không. Hắn nhớ về những ngày tháng tăm tối, những sai lầm, những vết thương lòng mà hắn gây ra cho chính mình và gia đình. Nhưng trong ánh mắt hiền từ của bà, Thành thấy một tia hy vọng, thấy một con đường mới chưa từng được mở ra cho hắn trước đây.

Ngày bà Sen qua đời, Thành ngồi đó, trong căn nhà trống vắng, lòng đầy đau đớn nhưng cũng tràn ngập lòng biết ơn. Hắn lo liệu tang lễ cho bà một cách trọn vẹn, từng bước một như thể đó là nghĩa vụ cuối cùng và cũng là sự chuộc lỗi sâu sắc nhất. Khi dọn dẹp căn nhà, hắn tìm thấy bức thư cũ của bà gửi cho con trai, trong đó bà đã viết về niềm tin vào sự tha thứ và hy vọng về tương lai. Thành thầm hứa với lòng sẽ không để niềm tin ấy trở nên vô nghĩa.

Sau tang lễ, Thành quyết định bước ra ánh sáng. Hắn đến đồn công an tự thú về quá khứ, kể lại mọi chuyện với sự thành thật và hối hận. Hắn viết một lá thư gửi bà Sen, trong đó chứa đựng những lời xin lỗi sâu sắc và lời hứa sẽ sống một cuộc đời tốt đẹp hơn. Hắn hiểu rằng, sự tha thứ không chỉ đến từ người khác mà còn đến từ chính mình. Đó là bước đầu để hắn làm lại cuộc đời, không phải để trốn tránh nữa, mà để đối mặt và sửa chữa.

Câu chuyện của Thành – hay Lê Minh Tài – kết thúc như một phép màu giữa đời thường. Dù con người có lầm lỗi đến đâu, vẫn có thể được cứu rỗi, được yêu thương và có cơ hội bắt đầu lại. Tình thương và lòng nhân ái không chỉ cứu một đời người mà còn làm dịu đi những nỗi đau sâu thẳm nhất trong tâm hồn. Và có lẽ, đó là phép màu lớn nhất mà cuộc sống dành cho những kẻ lạc lối như Thành.