Min menu

Pages

Bắt gặp chồng đang ô/m b/ồ sa/y g/iấc, vợ không l/àm ầ/m lên mà l/ặng l/ẽ ngồi nhìn, và cái kết khiến ai cũng…

 Người đàn ông đang ôm nhân tình ngủ ngon lành, không hề hay biết rằng cánh cửa phòng trọ khẽ mở vào lúc 2 giờ sáng. Ngoài cửa, một người phụ nữ đang ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế nhựa, đôi mắt như lửa âm ỉ nhìn thẳng vào giường. Không khóc, không hét, không đập phá. Chỉ là một sự im lặng lạ lùng, yên ắng đến rợn người, như thể đang chuẩn bị chứng kiến đoạn cuối cùng của một bộ phim bi kịch.

Ngọc ngồi đó – lặng yên như tượng. Trong đôi mắt cô, không còn lửa giận hay nước mắt. Chỉ có một sự rạn vỡ đã hóa đá. Cô từng là người phụ nữ hết lòng vì gia đình, từng bỏ công việc mơ ước ở công ty nước ngoài để lo cơm nước, từng tin rằng chỉ cần sống tử tế thì sẽ nhận lại được yêu thương. Nhưng những gì cô thấy tối nay là lời phản bác phũ phàng nhất.


Bình từng là người đàn ông cô yêu đến mềm lòng. Nhưng quyền lực làm anh thay đổi. Từ khi được cất nhắc làm trưởng nhóm dự án, anh dần xa cách. Những cuộc họp muộn, điện thoại khóa màn hình, ánh mắt lén lút khi nhắn tin. Ngọc không mù, không điếc – cô chỉ chưa muốn chấp nhận rằng cuộc hôn nhân mình dày công xây đắp đang mục ruỗng từ bên trong.

Một chiều, khi đang gấp quần áo, con trai năm tuổi của cô bất ngờ nói: "Hôm qua ba bảo đi công tác, nhưng con thấy ba ôm cô nào mặc váy đỏ ở cổng trường." Câu nói hồn nhiên khiến Ngọc thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Thế giới như chao đảo trong vài giây.

Đêm đó, cô vẫn bình thản rót nước cho chồng, vẫn cười như thường. Nhưng từ khoảnh khắc ấy, Ngọc bắt đầu sống hai cuộc đời: một bên là người vợ dịu dàng, một bên là người đàn bà âm thầm thu thập từng mảnh ghép sự thật. Cô thuê người quen theo dõi, lặng lẽ lưu lại ảnh chụp, tin nhắn, lịch trình.

Và rồi đêm thứ Bảy đó – cái đêm định mệnh, Bình nói đi tiếp khách. Ngọc không chất vấn, chỉ im lặng. Khi anh vừa đi khỏi, cô gọi taxi, nhờ người quen gửi địa chỉ. Đó là một khu trọ nhỏ nằm khuất trong hẻm – nơi không ai nghĩ một người đàn ông thành đạt lại lui tới.

Cô đứng trước cửa, tay run nhẹ nhưng ánh mắt kiên định. Cửa không khóa, như thể lời mời khiêu khích. Khi cánh cửa mở ra, mọi thứ như đông cứng lại. Trên chiếc giường cũ kỹ, Bình đang nằm ngủ, tay ôm eo một cô gái trẻ với lớp trang điểm còn nguyên. Trong ánh sáng nhợt nhạt của đèn ngủ, gương mặt anh ta hiện lên rõ ràng – thỏa mãn, bình yên, và tàn nhẫn.

Ngọc không gào khóc, không đánh ghen. Cô chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế, bật camera quay lại tất cả. Mỗi giây trôi qua là một nhát dao vào tim, nhưng cô không nhắm mắt. Cô muốn nhìn thật rõ, khắc thật sâu vào trí nhớ – để sau này không bao giờ mềm lòng nữa.

Khoảng 2 giờ 45, Bình cựa mình. Anh mở mắt, thấy Ngọc đang ngồi đối diện. Anh dụi mắt, hoảng hốt. Trong cơn ngái ngủ, anh không phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ. Nhưng ánh sáng từ điện thoại rọi vào mặt anh, và chiếc USB Ngọc đưa tận tay, khiến anh choàng tỉnh. Không một lời nói, cô đứng dậy, quay lưng bỏ đi.

Sáng hôm sau, tờ đơn ly hôn đặt trên bàn. Ngọc lạnh lùng nói: "Em đã từng tha thứ khi chưa có bằng chứng. Nhưng giờ thì không." Bình như kẻ chết đuối, vùng vẫy trong vô vọng. Anh xin lỗi, khóc lóc, nhưng đôi mắt Ngọc không còn ánh nhìn của một người vợ. Chỉ còn sự trống rỗng của một người đã cạn lòng.

Cô không khóc, không đăng gì lên mạng. Chỉ là một buổi sáng tháng Tư, Ngọc dắt con trai ra khỏi ngôi nhà cũ, lòng nhẹ tênh. Gió thổi qua tóc cô như luồng khí tự do. Ngọc thuê một căn hộ nhỏ, gần trường mẫu giáo của con. Trong căn bếp nhỏ, hai mẹ con cùng nấu ăn, cùng cười. Cô gầy hơn, nhưng ánh mắt sáng hơn, từng bước đi mạnh mẽ hơn.

Nhờ bạn cũ giới thiệu, cô nhanh chóng tìm được việc tại một công ty start-up. Dù bận rộn, Ngọc thấy mình sống thật sự. Buổi sáng đưa con đi học, chiều làm việc, tối đọc truyện cho con nghe. Cô tập vẽ lại, học đàn, học cách yêu lấy bản thân. Những ngày tháng cũ giờ đây như một cuốn phim cũ – cô vẫn nhớ, nhưng không còn muốn tua lại.

Còn Bình – sau khi bị nhân tình bỏ rơi vì không còn tiền bạc chu cấp, như kẻ lạc đường giữa sa mạc. Những cuộc gọi cầu xin, những tin nhắn xin tha thứ, nhưng Ngọc chỉ nhắn gọn: "Anh có thể gặp con, nhưng đừng nói chuyện quá 10 phút." Khi Bình gào lên trong điện thoại: "Sao em tàn nhẫn vậy?" – cô đáp lại bằng sự bình thản: "Vì em từng yêu anh đến mức quên mất bản thân. Bây giờ, em chọn yêu chính mình."

Một năm sau, Ngọc trở thành trưởng bộ phận thị trường châu Á. Phong thái chuyên nghiệp, ánh mắt điềm tĩnh. Nhiều người đàn ông ngỏ lời, cô đều từ chối. "Em không cần ai làm điểm tựa. Em chỉ chọn người đồng hành." – cô nói, và nụ cười của cô khiến người đối diện hiểu rằng đó là một người phụ nữ đã trưởng thành từ đau thương.

Ngày sinh nhật con trai tròn sáu tuổi, Ngọc tổ chức một buổi tiệc nhỏ trong công viên. Bình cũng được mời. Anh đến, mặc vest cũ, ánh mắt phờ phạc, lặng lẽ quan sát vợ cũ rạng rỡ giữa bạn bè, con trai cười đùa ríu rít, và một người đàn ông đi bên cạnh cô – chững chạc, ấm áp.

Bình tiến đến, dúi món quà vào tay con. Cậu bé reo lên: "Mẹ ơi, ba tặng con siêu nhân nè!" Ngọc quay lại, ánh mắt chạm ánh mắt anh. Không còn thù hận. Chỉ là sự thanh thản. Cô gật đầu, nhẹ nhàng: "Cảm ơn anh đã đến. Có ba mẹ, con sẽ vui hơn."

Bình như muốn nói gì, cổ họng nghẹn ứ. Anh chỉ biết nhìn theo khi cô quay đi, tay trong tay người đàn ông khác. Bóng lưng anh gục xuống, nhỏ dần trong ánh chiều tàn.

Tối đó, sau khi tiệc tan, Ngọc ngồi ôm con trên ghế sofa. Đứa trẻ ngước mắt hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có buồn không khi ba không ở bên nữa?" Cô xoa đầu con, thì thầm: "Mẹ từng buồn. Nhưng mẹ chọn hạnh phúc. Ba con là ký ức, con là hiện tại, và mẹ là người viết tiếp tương lai."

Thằng bé gật đầu, rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay mẹ. Ngoài kia, gió đêm thổi nhẹ. Trên bàn là bức tranh con vẽ – một ngôi nhà, có mẹ, có bé, có nắng. Và dòng chữ nguệch ngoạc khiến tim Ngọc thắt lại:

"Nhà là nơi mẹ cười."

Cô nhìn bức vẽ, mắt rưng rưng – nhưng lần này, không phải vì đau đớn. Mà vì biết rằng, mình đã thật sự bước qua bóng tối để đi về phía bình yên.