Min menu

Pages

Đ:ám t:ang vừa xong, luật sư xuất hiện công bố d:i ch:úc khiến ai cũng s:ững s:ờ vì một b:í mậ:t bị gi:ấu k:ín bao năm nay...

 Gia đình ông Tấn từng là hình mẫu lý tưởng tại Nha Trang, nơi ông điều hành hai khách sạn lớn. Cùng vợ – bà Mai – và ba người con: Quốc, Linh và Minh, họ được xem là một gia đình mẫu mực, thành đạt và yêu thương. Nhưng mọi thứ sụp đổ vào một chiều cuối thu, khi ông Tấn đột ngột qua đời vì nhồi máu cơ tim. Cái chết đến quá nhanh, để lại nỗi trống trải không thể khỏa lấp, và một khối tài sản khổng lồ chưa kịp phân định rõ ràng.

Sau đám tang, căn biệt thự nơi gia đình sinh sống trở nên trầm lắng. Trong không gian mùi nhang khói vẫn còn vương vấn, mọi người tập trung tại phòng khách, chờ luật sư công bố di chúc. Ai cũng nghĩ mọi thứ sẽ diễn ra nhanh gọn, vì ông Tấn vốn là người nguyên tắc, công bằng. Quốc, người con cả, ngồi nghiêm nghị với ánh mắt lạnh lùng, Linh trầm lặng bên mẹ, còn Minh – đứa út mới du học về – liên tục nhìn đồng hồ, như để xua tan cảm giác bất an mơ hồ.

Luật sư Trần – bạn cũ của ông Tấn, bước vào với dáng vẻ cẩn trọng. Ông mở chiếc cặp da, lấy ra tập hồ sơ dày, ánh mắt lướt qua từng người như dò xét. Sau vài lời chia buồn, ông bắt đầu đọc di chúc. Những dòng đầu không có gì bất ngờ: bà Mai được hưởng toàn bộ căn biệt thự, Quốc, Linh và Minh mỗi người nhận một phần cổ phần khách sạn, đất ở Phú Yên, Đà Lạt được chia đều. Mọi người khẽ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.



Rồi giọng luật sư đột ngột chùng xuống: "Và 20% cổ phần khách sạn còn lại cùng 500 triệu đồng tiền mặt sẽ thuộc về cô Nguyễn Thị Hồng Ngọc."

Không khí lập tức đông cứng lại. Tên lạ. Người lạ. Bà Mai nhíu mày, môi run run. Quốc đứng bật dậy: "Hồng Ngọc là ai? Bố tôi không có người thân nào tên vậy!" Linh thì sững người, ánh mắt vô thức tìm đến Minh, người duy nhất vẫn còn trẻ, biết đâu có quen biết gì đó? Nhưng Minh chỉ khẽ lắc đầu, mặt tái nhợt. Bầu không khí trở nên nặng nề, như cơn giông vừa kéo đến.

Luật sư Trần từ tốn lấy ra một phong thư đã ố vàng: "Ông Tấn để lại thư giải thích, chỉ mở khi gia đình hỏi đến cái tên này." Ông bắt đầu đọc. Giọng ông khản đặc theo từng chữ: "Mai yêu, Quốc, Linh, Minh, bố xin lỗi... Hồng Ngọc là con gái của bố với một người phụ nữ mà bố từng gặp tại Sài Gòn, 26 năm trước. Bố biết điều đó là sai, nhưng bố không thể quay lưng với con bé. Bố đã chu cấp âm thầm, không một ai hay biết. Bố mong mẹ và các con tha thứ..."

Mỗi chữ vang lên như một nhát dao. Bà Mai ôm ngực, mặt tái đi, đôi mắt vô hồn. Linh đưa tay đỡ mẹ, lòng chấn động. Quốc nghiến răng: "Vậy ra bố phản bội mẹ, rồi để lại tài sản cho đứa con ngoài giá thú?" Minh, người vốn ít nói, bỗng lặng đi – những hình ảnh về người cha mẫu mực trong lòng cậu vỡ vụn.

Giữa cơn bão cảm xúc, Linh là người đầu tiên lấy lại được bình tĩnh. Cô lên tiếng, giọng run: "Dù sao cô ấy cũng không có lỗi. Cô ấy đâu chọn sinh ra như vậy. Bố đã sai, nhưng bố chịu trách nhiệm. Con muốn gặp cô ấy." Quốc tức giận: "Em nói gì vậy? Cô ta là vết nhơ của gia đình!" Nhưng bà Mai lại bất ngờ: "Mẹ muốn gặp. Dù bố con sai, mẹ cần biết người ấy là ai."

Ba ngày sau, Hồng Ngọc được mời đến. Cô gái xuất hiện trong bộ váy giản dị, mái tóc buộc gọn. Khuôn mặt có nét giống ông Tấn đến kỳ lạ, nhất là ánh mắt. Khi cô cúi chào, bà Mai bỗng thấy tim mình thắt lại, như thể linh hồn chồng vừa hiện về. Hồng Ngọc khẽ nói: "Cháu không muốn tranh giành gì. Cháu chỉ muốn được thắp cho bố một nén nhang."

Không khí trở nên ngột ngạt, nhưng kỳ lạ thay, sự hiện diện của cô không mang cảm giác đe dọa. Linh bước tới: "Mời em vào, ba đang chờ em." Minh âm thầm đặt lên bàn thờ nén nhang, gật đầu với Ngọc. Quốc vẫn lùi về sau, ánh mắt nặng nề, nhưng không lên tiếng.

Sau buổi gặp, cả gia đình có một cuộc họp kín. Nhiều ý kiến trái chiều. Quốc vẫn cứng rắn phản đối việc chấp nhận Ngọc, cho rằng bố bị lừa, nhưng Minh – người tưởng như vô cảm – lại lên tiếng: "Em từng nghĩ mình là người hiểu bố nhất. Nhưng giờ em nhận ra, bố là một con người với quá khứ, sai lầm và trách nhiệm. Em muốn giữ nguyên di chúc."

Bà Mai, người đã trải qua mọi tổn thương, là người quyết định: "Mẹ đồng ý, nhưng với điều kiện Hồng Ngọc không can thiệp vào quản lý khách sạn. Nếu nó thật lòng, nó sẽ hiểu."

Ngọc gật đầu, ánh mắt biết ơn. "Cháu chỉ xin 500 triệu, cháu muốn mở tiệm bánh nhỏ cho mẹ. Đó là ước mơ của mẹ cháu, người phụ nữ đã một đời chịu thiệt. Cháu không xứng, nhưng cháu muốn làm điều gì đó cho mẹ và cho bố."

Thời gian trôi qua, vết thương lòng dần lành. Ngọc thi thoảng gửi bánh đến biệt thự, mỗi hộp đều đính kèm tấm thiệp viết tay: "Cháu mong mọi người khỏe mạnh." Linh ghé tiệm bánh vào một chiều mưa, nhìn Ngọc tất bật phục vụ, ánh mắt sáng lên khi nhắc đến mẹ. Quốc một lần vô tình bắt gặp Ngọc giúp một ông cụ bị ngã ngoài đường – cũng là khi anh thôi giữ lòng căm hận.

Một năm sau, bà Mai vào tiệm bánh cùng Linh. Nhìn không gian ấm cúng, ảnh mẹ Ngọc treo trên tường, bà Mai lặng người. Ngọc bước ra, sững lại. Linh mỉm cười: "Hôm nay là sinh nhật mẹ. Mẹ muốn ăn bánh của em."

Ngọc rưng rưng nước mắt, mời họ vào. Họ ngồi bên nhau, nói chuyện vu vơ, không còn ranh giới mẹ con – chỉ còn lại những người đàn bà từng tổn thương, đang học cách tha thứ.

Từ một cái tên lạ trong di chúc, Hồng Ngọc trở thành một phần ký ức không thể chối bỏ của gia đình ông Tấn. Cô không thay thế ai, cũng không được xem là người thân, nhưng cô tồn tại, như một sự thật phải chấp nhận. Trong lòng mỗi người, có một góc nhỏ dành cho cô – người con ngoài giá thú, người đại diện cho cả lỗi lầm và trách nhiệm của người cha quá cố.

Và như thế, một gia đình tan vỡ đã dần chắp vá. Không hoàn hảo, nhưng đủ để bước tiếp, đủ để hiểu rằng: tha thứ không phải là quên đi, mà là học cách sống tiếp với những gì còn lại.